Những ngày sau đó Từ Ngưng Viên luôn cắm đầu vào công việc. Anh muốn dùng công việc để quên đi sự khó chịu mà Phù Dung đã gây ra cho mình. Những việc liên quan tới DSM, Từ Ngưng Viên đều để trợ lý ra mặt giúp. Những ngày tháng mệt mỏi không chút nghỉ ngơi đó cứ nối tiếp nhau. Lặp lại, hết ngày này đến ngày khác. “Mạc Tử Thâm, lát nhớ ghé chỗ mua bánh cho tiểu Niệm nhé.”
Tiếng nói vui vẻ của người phụ nữ khiến bước chân của Từ Ngưng Viên khựng lại. Đây là bãi đỗ xe của TG Fintech, chẳng lẽ anh nghĩ nhiều đến mức gặp hoang tưởng rồi sao?
“Ừ, tôi biết rồi. Lát tôi mua bánh về cho con bé rồi ra sân bay luôn. Em có cần tôi quay lại đón không?”
Giọng nói của Mạc Tử Thâm vang lên, Từ Ngưng Viên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Lần này thì Từ Ngưng Viên có thể khẳng định đây không phải là do anh tưởng tượng ra nữa rồi. Hình ảnh của đôi nam nữ đang đi song song trước mặt khiến anh cảm thấy nhức mắt.
Phù Dung cười dịu dàng, lắc nhẹ đầu rồi đáp lời với Mạc Tử Thâm.
“Không cần đâu. Tôi lên lấy giấy rồi tự bắt xe về được mà. Anh tranh thủ về gặp tiểu Niệm một chút rồi đi công tác đi.”
“Haizz, chán chết được. Không đi có được không?”
“Không được. Anh đã cho người ta leo cây mấy lần rồi. Lần này đi rồi giải quyết cho xong đi.”
Mạc Tử Thâm xụ mặt. Phù Dung phì cười rồi tiến lên phủi phủi chỗ bẩn trên vai áo anh.
“Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503520/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.