“Không… Thanh Dao, em bỏ súng trước có được không?”
Từ Ngưng Viên đưa hai tay về phía trước, cố gắng trấn an người con gái trước mặt. Nhạc Thanh Dao ánh mắt vô hồn, vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn anh, bàn tay cô đang nắm chặt một khẩu súng. Nhạc Thanh Dao chĩa thẳng họng súng nhắm ngay tim của Từ Ngưng Viên. Ngón tay của cô đặt ngay cò súng, chầm chậm dùng sức, viên đạn có thể bắn ra vào bất cứ lúc nào.
“Thanh Dao, chúng ta có thể từ từ nói chuyện có được không? Rốt cuộc em hận anh chuyện gì chứ?”
Từ Ngưng Viên thật sự không hiểu vì sao Nhạc Thanh Dao lại trở thành như thế này. Hình ảnh trước mắt anh cứ mờ ảo không thể xác định rõ xung quanh, chỉ có Nhạc Thanh Dao là rõ ràng hy hữu.
Trước mắt Từ Ngưng Viên bỗng nhoáng lên một cái, gương mặt của Nhạc Thanh Dao bỗng biến thành một gương mặt bị chém chằng chịt, máu chảy ghê rợn, ánh mắt đầy căm thù khiến Từ Ngưng Viên ám ảnh. Gương mặt này anh từng thấy ở đâu rồi nhỉ?
“Chết đi”, Cô gái đó nghiến răng bóp cò thật mạnh.
“Bằng.”
“Không.”
Từ Ngưng Viên ngồi bật dậy, trên trán túa đầy mồ hôi. Anh thở gấp gáp rồi ôm chặt lấy ngực mình. Cảm giác viên đạn găm sâu vào da thịt, xé toạc bên trong vẫn còn khiến Từ Ngưng Viên sợ hãi. Giấc mơ này quá chân thật. Anh có thể cảm nhận nỗi đau đớn đó.
Thêm một lần nữa gặp ác mộng, giấc mơ này cứ một thời gian anh lại mơ thấy một lần. Lần nào cũng khiến anh đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503499/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.