Hiện tại Phù Dung rất hoang mang. Cô cảm thấy hoang mang với bản thân mình và cả tình yêu của Từ Ngưng Viên dành cho cô. Nếu như mọi chuyện đều là dối trá, Phù Dung có thể chịu đựng nổi chứ?
“Sao em lại hỏi như vậy?”
Từ Ngưng Viên nhíu mày, rất không hài lòng vì câu hỏi của người con gái trong lòng anh.
“Tôi…”
Phù Dung thấy ánh mắt giận dữ của Từ Ngưng Viên thì trở nên ấp úng. Sau đó cô cắn răng, cố gắng nói ra những suy nghĩ trong lòng mình:
“Từ Ngưng Viên, nếu anh không thật sự yêu tôi thì cứ nói thẳng ra được không? Tình cảm không phải là công cụ để dùng để trả thù đâu.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung trở nên hoảng sợ như vậy thì khẽ thở dài. Anh đưa tay ôm chặt cô vào lòng.
Anh tưởng qua đợt công tác vừa rồi cô đã hiểu rõ được tình cảm của anh rồi. Anh không phải là một người dễ dàng nói ra lời yêu, càng không bao giờ phải nói dối yêu ai đó. Nhưng ‘yêu’ đâu phải thứ chỉ cần dùng lời nói chứ, Từ Ngưng Viên muốn dùng hành động để chứng minh cho người mà anh yêu có thể an tâm.
“Ngủ đi em”, Từ Ngưng Viên không trả lời cho Phù Dung, chỉ có vòng tay ấm áp không ngừng bao quanh lấy cơ thể cô.
Phù Dung không nhận được câu trả lời từ Từ Ngưng Viên, trong lòng hụt hẫng, buồn bã nhắm mắt, không dám hỏi nữa.
Phù Dung buồn bực với mớ suy nghĩ đáng sợ của mình, trằn trọc mãi đến khi lim dim ngủ thì nghe giọng nói của Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503485/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.