Phù Dung nghe lời bà Nghiêm nói xong thì như có gì đó mắc nghẹn trong họng, không thể nuốt xuống được. Hình như cô lại phạm sai lầm ngu ngốc nữa rồi đúng không?
“Bố của Ngưng Viên là một người đàn ông rất giản dị. Gia thế của ông đều khiến cho người người ngưỡng mộ, khiếp sợ. Thế nhưng lại chỉ thích ăn những món đơn giản, bình dân như thế này thôi.”
Bà Nghiêm Từ Vân vẫn tiếp tục nói, giọng của bà đều đều. Gương mặt hơi mỉm cười dường như đang nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc với ông Từ.
“Keng.”
Bà Nghiêm đột ngột thọc mạnh đôi đũa vào tô miến, gương mặt đanh lại, đầy tức giận.
“Một người tốt như ông ấy tại sao lại phải chết sớm như vậy chứ? Ông ấy giúp người khác rất nhiều, để cuối cùng lại bị kẻ khốn nạn vô sỉ như Nhạc Liên Thành hại chết? Nhạc Thanh Dao, cô có biết năm chồng tôi mất Từ Ngưng Viên đã đáng thương đến cỡ nào không?”
Bà Nghiêm Từ Vân buông hẳn đôi đũa ra, để nó rơi lả tả trên bàn ngồi quay sang nắm chặt tay Phù Dung, gương mặt đầy tức giận:
“Năm đó nó mới có mười tám tuổi thôi. Bố nó mất, em trai nó chỉ mới học lớp bảy lại là một đứa yếu đuối. Lúc đó nó bắt buộc phải trở thành trụ cột của gia đình tôi. Từ Ngưng Viên phải đứng ra gánh vác trọng trách của bố nó với nhà họ Từ, đứng ra nhận trách nhiệm tiếp nhận công ty của ông nội nó. Mười tám tuổi nó đã phải bỏ dở ước mơ của mình mà theo ông nội bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503464/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.