Phù Dung cảm thấy bữa ăn hôm nay là bữa ăn khó nuốt nhất của cuộc đời cô. Cổ họng cô khô khốc. Phù Dung cố giấu đi bàn tay bị thương của mình vì sợ bà Nghiêm thấy lại tiếp tục kiếm chuyện trách mắng cô nữa. Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, bà Nghiêm rời bàn ăn trước. Phù Dung biết thân biết phận của mình mà ở lại dọn dẹp. Cô mặc kệ bàn tay bị phỏng sưng tấy của mình, khệ nệ bưng chén dĩa vào trong bồn rửa chén. 
Bỗng dưng phía sau Phù Dung vang lên tiếng bước chân, cô còn chưa kịp quay người lại thì bàn tay đã bị nắm lấy một cách thô bạo. Người đàn ông cao lớn nắm chặt tay Phù Dung, kéo đến dưới vòi nước rồi xả nước thật mạnh. 
“Shit. Từ Ngưng Viên. Anh đang làm gì vậy hả?”, Phù Dung bị đau không nhịn được mà thô lỗ mắng, “Anh điên rồi sao?” 
Cô vội vàng rụt tay về mà xem xét chỗ bị bỏng. Từ Ngưng Viên không hề để ý đến vết thương ở trên tay Phù Dung. Hành động của anh ta khiến cho phần da phồng rộp bị vỡ. Vết bỏng vừa bớt đau một chút giờ đây trở nên trầm trọng hơn. Phù Dung đau đến điếng người, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. 
“Cô la hét cái quái gì?”, Từ Ngưng Viên bị quát liền nhăn mặt tức giận, “Không phải khi nãy ở bàn ăn cô còn nhìn tôi với vẻ oán trách không quan tâm chăm sóc đến cô sao? Tôi không muốn người ta nói mẹ tôi bạo hành cô. Bà ấy vô tình khiến cô bị bỏng, tôi đem cô đi xối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503452/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.