Phù Dung vừa mới tỉnh dậy mà đã hoạt động mạnh như vậy nên đầu lại bắt đầu choáng rồi. Cô ôm ngực thở gấp gáp, nhìn quanh căn phòng mà đánh giá.
‘Đây là bệnh viện sao? Chuyện của Từ Ngưng Viên thế nào rồi?’
Nhận thức càng rõ ràng thì nỗi lo sợ trong lòng của Phù Dung càng lớn. Hiện tại đã qua thời gian cuộc họp của Từ Ngưng Viên và DSM ba tiếng rồi. Không được, cô phải đến công ty xem thử mới được.
Phù Dung càng nghĩ càng cảm thấy bất an. Cô cố lết người xuống khỏi giường bệnh, mò đến cánh cửa phòng bệnh, mở ra.
Mạc Tử Thâm đang đứng tựa vào trước cửa phòng, cánh cửa mở ra khiến anh lảo đảo suýt ngã.
“Em ra đây làm gì?”, Mạc Tử Thâm ngạc nhiên nhìn Phù Dung mà hỏi.
Phù Dung không trả lời, làm lơ đi sự tồn tại của Mạc Tử Thâm, tiếp tục bước đi chậm chạp.
“Này. Em muốn đi đâu?”, Mạc Tử Thâm thấy Phù Dung định bỏ đi thì liền nắm cổ tay cô kéo lại.
“Bỏ ra”, Phù Dung hất mạnh tay nhưng sức của cô hiện tại quá yếu, không thể đẩy Mạc Tử Thâm ra nổi, “Buông ra. Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới anh chứ?”
“Này. Em gái. Tôi là người cứu mạng em đó. Em nói chuyện với ân nhân của mình kiểu gì vậy hả?”
Thái độ của Phù Dung hoàn toàn đã khiến Mạc Tử Thâm tức giận.
“Cứu mạng?”, Phù Dung nhíu mày mà hỏi lại.
“Đúng. Nếu tôi không đưa em đến bệnh viện thì em đã chết vì mất máu rồi có biết không hả?”
Mạc Tử Thâm sẵn giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503449/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.