“Có đau lắm không?”
Những ngón tay thon dài của Từ Ngưng Viên lướt trên gò má trắng mịn của Phù Dung. Anh ân cần hỏi thăm, giọng nói ấm áp. Thế nhưng không hiểu sao Phù Dung cảm thấy trong lòng càng lúc càng lạnh.
“Từ Ngưng Viên. Khán giả duy nhất cũng đã đi rất xa rồi, anh không cần phải diễn nữa đâu”, Phù Dung lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trước mặt rồi nói.
“Ra cô cũng có chút thông minh đấy”, Từ Ngưng Viên sau khi nghe câu nói của Phù Dung thì ngay lập tức thay đổi thái độ. Anh thu bàn tay của mình về, nhếch miệng nhìn Phù Dung mà thừa nhận, “Đúng là không cần phải diễn nữa.”
“Vì sao?”
Tâm trạng của Phù Dung hiện tại rất phức tạp, chỉ trong một thời gian ngắn mà Từ Ngưng Viên lại có thể khiến cô cảm nhận được sự hạnh phúc, ngọt ngào, sau đó là đắng nghét, ghê sợ.
“Không phải cô đã tự nghĩ ra rồi sao?”
Thái độ của Từ Ngưng Viên đối với Phù Dung chưa bao giờ hòa nhã, ngay lúc này cũng vậy. Anh khinh thường nói xong rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi, để lại Phù Dung đứng trơ trọi một mình. Cô tựa vào tường, từ từ trượt xuống đất.
Kể từ lúc được Từ Ngưng Viên khen ở phòng làm việc thì Phù Dung đã cảm thấy rất kỳ lạ rồi. Thế nhưng niềm vui vì viết được một đoạn code hay, niềm vui vì được công nhận khiến cho Phù Dung muốn lờ đi những thứ vô lý trước mặt. Ít nhất lúc đó Phù Dung muốn tin rằng Từ Ngưng Viên vẫn có thể đối xử với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503446/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.