Sự áy náy đó của Phó Cẩn Hiên được anh gạt bỏ. Cô cũng chỉ công cụ phát tiết của anh mà thôi. Đợi Ngọc Mai quay về anh sẽ thả Chi Linh đi.
Hạ Chi Linh tỉnh dậy vừa bước gia cửa phòng thì đã thấy Phó Cẩn Hiên ở đây.
- Uống đi. tôi không muốn cô mang thai con của tôi. Thật ghê tởm. Nhìn thấy cô tôi muốn nôn rồi.
- được. dù gì tôi còn trẻ. Anh yên tâm rồi chứ. Nếu không có việc gì tôi xin phép đóng cửa.
Chưa để đổi phương trả lời Hạ Chi Linh đã đóng sập cửa lại. Tay Phó Cẩn Hiên vẫn trong không chung, định nói với Phó Cẩn Hiên điều gì nhưng lại thôi.
Phó Cẩn Hiên quay lưng bước đi anh cũng đoán là Hạ Chi Linh đang khóc. Nhưng anh gạt bỏ sự rung động trước cô, người anh yêu là Ngọc Mai. Anh vẫn luôn tìm kiếm cô. Tại sao đến giờ chưa có tin tức của cô. Anh càng tức giận hơn đồ đạc vì thế mà vỡ vụn.
Đến tối cũng vậy. Vẫn khuôn mặt lạnh lùng đó cả hai im lặng không ai nói với nhau điều gì. Bỗng Phó Cẩn Hiên cảm thấy bực tức vì khuôn mặt lạnh tanh của Chi Linh.
- Cô ruốt cuộc muốn gì? Đừng tỏ ra khuôn mặy đó với tôi.
- Tôi không muốn gì cả? Anh đừng tự luyến nữa.
- Chỉ muốn yên phận chờ ngày thoát khỏi anh.
- Cô... đừng mong thoát khỏi đây. Tôi chưa chán cô.
- Vậy tôi sẽ chờ. anh đúng là đồ khốn nạn.
Phó Cẩn Hiên lại gần định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thay-the-cua-pho-tong/2901712/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.