Cô cùng Thư Kí Lâm đi dạo quanh khu công viên gần đó.
- Phu nhân à? người đừng buồn. Thực ra thì tôi chưa hiểu cảm giác yêu một người như nào nên cũng không biết khuyên phu nhân thế nào. Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi.
- Cảm ơn anh. Thư kí Lâm. giờ có khóc cũng chẳng được gì tôi việc gì phải khóc cơ chứ.
- Đúng vậy. Giờ nên đi về thôi phu nhân .
- Cảm ơn anh lần nữa. tôi muốn hóng gió chút.
- Giờ đã muộn cô ở đây sẽ không tiện đâu.
- Ừ... thì anh tiện đưa tôi về nhé.
Về đến biệt thự thì cô lê bước chân vào trong nhà với tâm trạng cũng khá thỏa mái. Khi cô vào đến phòng khách đã thấy Ngọc Mai và anh ngồi đó đang xem ti vi cùng nhau. Phó Cẩn Hiên đang ân cần chăm sóc cho người anh yêu, hành động đó chưa bao giờ dành cho cô.
Cô định không để ý đến hai người họ mà đi về phòng nhưng Phó Cẩn Hiên đã nhìn thấy cô, anh bắt đầu nên tiếng.
- Ngọc Mai từ giờ sẽ ở đây. Cô nên chăm sóc cô ấy để chuộc tôi của mình đi. Khi nào cô ấy hài lòng tôi sẽ cho cô đi.
- Cô ta là gì tôi phải chăm sóc. Phó Cẩn Hiên anh vừa vừa phải thôi.
Phó Cẩn Hiên tức giận đập tay xuống bàn và tiến lại gần cô nói.
- Cô hại cô ấy chưa đủ sao? cô có chết cũng không thể bù đắp cho cô ấy.
- Tôi trả làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thay-the-cua-pho-tong/2901703/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.