Đôi khi ta không thể tin những điều ta nhìn thấy...
Đôi khi ta phải thận trọng với những gì rất đáng tin...
Đôi khi... ta phải thức tỉnh mình để nhận ra sự thật.
—————————
Trở về nhà, nó vẫn nằm dài thơ thẩn, suy nghĩ mãi về cuộc nói chuyện cuối buổi chiều nay...
- À! Mà sao tự dưng nhóc lại làm bánh tặng anh vậy?!
- Hưm... Là để cảm ơn hôm qua anh đã giúp em mà...
- Ủa! Có giúp gì sao??! Anh nhớ là hôm qua chưa gặp nhóc?!
- Ừ ha... nhưng em tưởng... chiều qua...
- Chiều qua anh ngủ cả buổi ở phòng thư viện ^^!
- Vậy à...
Nghe hắn nói, lòng con bé cũng có chút buồn buồn, nó buồn vì hắn không phải người đã giúp nó, và nó buồn vì vẫn chưa thể biết được người thực sự giúp mình ngày hôm ấy là ai...
À... mà phải rồi!! Nhắc đến chuyện giúp đỡ! Nó còn phải nhờ Yul giúp chuyện này mới được...
Vừa nhìn thấy Yul đang uống trà ở phòng khách, con bé lập tức lon ton chạy tới, miệng cười hết sức ngọt ngào... khiến Yul sặc nước lên tận họng -__-"!
- Yul!!!! Yul ơi Yul à....
" Phụtttttt!!! " – Hai dòng nước đột ngột bắn phụt ra từ mũi Yul, hắn nhăn nhó – " Cô bị uống nhầm thuốc gì rồi hả!!! Đừng có nói cái giọng đáng sợ ấy!!! Rùng hết cả mình!!! "
- Thì tôi tưởng anh thích ^^! Mà thôi, không thích thì thôi... Giúp tôi việc này nhé!! – Mắt nó chớp chớp.
- Giúp cô á?! – Đặt nhẹ cốc trà xuống, Yul lại phân trần... – Sao tôi lại phải giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-quy/94981/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.