Đứng trước cửa phòng bệnh của ba, cô chần chừ không biết phải như thế nào. Nhìn người ba mà cô luôn yêu thương bị bệnh tật giày vò, làm con ai mà không xót. Nhưng vào trong đó thì cô phải đối mặt thế nào đây.
Thanh Phong nắm lấy tay cô kéo vào. Ngọc Ân chưa kịp thích ứng được chuyện gì thì đã thấy mình đứng trước mặt ba.
Thấy Ngọc Ân theo sau Thanh Phong ông không khỏi ngã nhiên. Chẳng lẽ cô đã biết được bệnh tình của ông. Hơizzz, chắc là Thanh Phong nói với cô rồi, không thì Ngọc Ân cũng chẳng đến thăm ông đâu. Càng nghĩ ông Trần càng thêm đau lòng. Nét buồn bã hiện lên khuôn mặt của ông sao Ngọc Ân không nhận ra chứ. Đột nhiên cô cảm thấy mình quả thật là một đứa con bất hiếu, vì đã khiến cho ông đau lòng vì mình.
Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt trắng noãn nà của Ngọc Ân. Cô xà vào lòng ông mà khóc nức nở như một đứa trẻ.
- Ba ơi....
Ngọc Ân gào lên trong nước mắt, thấy cô khóc thế ai cũng không cầm lòng được mà khóc theo. Họ chưa từng nghĩ cô lại có thể nhân từ rộng lượng mà tha thứ cho việc làm đó. Cô gái nhỏ này những ngày qua chắc cũng không sống dễ dàng gì với những lỗi lầm mà gia đình đã gây ra với cô.
Ông Trần ôm lấy cô con gái nhỏ vào lòng. Cũng lâu rồi ông không được ôm cô như vậy. Nó khiến ông nhớ về hình ảnh của cô lúc nhỏ. Mỗi khi vui đùa hay bị bắt nạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-nho-cua-dai-tong-tai/2575670/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.