Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Cố Mạc đã nhanh chóng nói:
- Mau đem thuốc hạ sốt qua phòng anh
- Giấc này mấy giờ rồi mà anh còn không cho người ta ngủ nữa vậy hả?
- Nhanh
- Được rồi được rồi, chờ em một chút
Cố Lập Thành nói xong liền tắt máy. Nửa đêm nửa hôm không cho người ta ngủ. Nhưng mà, ai sốt vậy ta. Hơizz, số khổ quá trời, giấc này còn bị đày đọa nữa chứ. Phải nhanh chóng rồi còn về ngủ nữa.
Cố Mạc bên này thì tận tụy chăm sóc cho Ngọc Ân. Nhìn cô sốt càng ngày càng cao mà anh không khỏi đau lòng. Nhìn hộp thuốc trong kệ tụ mà anh xót xa.
Lúc trước phòng anh lúc nào cũng chuẩn bị thuốc đầy đủ, sức khỏe Lý Nhiên thường rất yêu nên anh hay chuẩn bị thuốc phòng hờ lúc cô bệnh sẽ có thuốc kịp thời.
Mấy vỉ thuốc trong này chắc cũng hết hạn. Hơn năm năm rồi mà, Lý Nhiên cũng ra đi năm năm. Mọi thứ dường như thay đổi đến chóng mặt. Lúc trước người nằm ở đây là Lý Nhiên, bây giờ thay thế bằng Ngọc Ân.
Đang hoài niệm thì có tiếng gõ cửa. Biết Cố Lập Thành đã tới, Cố Mạc lấy mấy vỉ thuốc cũ đem ra ngoài.
Vừa mở cửa ra đã thấy khuôn mặt buồn ngủ đập vào mắt. Cố Mạc nhanh chóng lấy thuốc trên tay em trai, thẩy mấy vỉ thuốc cũ đó vào người anh.
- Đem bỏ nó đi
- Hử?
Nghe anh trai mình nói, Cố Lập Thành mới nhìn mấy vỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-nho-cua-dai-tong-tai/2575656/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.