Thế nào cũng không nghĩ đến là anh?
Không phải anh biến mất ư? Không phải là không muốn gặp lại cô sao?
Cô cho là anh quên mình…
Nhưng không nghĩ đến anh lại xuất hiện, hơn nữa còn để cho lòng cô cuồngloạn, thậm chí có chút luống cuống, giống như người vợ vượt tường bịchồng tóm gọn, mỗi một sợi thần kinh đều đông cứng.
Một tuầnkhông thấy anh, cô không chỉ giận dữ mắng anh một lần ở trong lòng,nhưng giờ phút này nhìn nhau, mới phát hiện tâm vẫn mong đợi, bởi vìtrong lúc cô bối rối, nhìn thấy anh vẫn là vui sướng.
Có điều cô đều không thể biểu hiện tâm tình, chỉ có thể đè nén thật sâu!
Bởi vì, cô đã ‘quên’ anh rồi!
Cô đã không nhớ nổi anh, cho nên không thể có bất kỳ biểu hiện nào, hiệntại tốt nhất liền xoay người sang chỗ khác, làm như không thấy anh.
Nhưng chẳng biết tại sao, hai chân cô giống như là bị ghim, thế nào cũngkhông hoạt động được, đầu cũng cứng đờ, căn bản không cách nào chuyểnđộng, chỉ có thể xoắn chung với nhau, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay…
Không biết là đau hay khổ sở, chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, giống như là muốn hít thở không thông.
“Mộc Mộc…” Người hôn mê, cũng không biết tình huống, nhẹ kêu một tiếng, mộttiếng này giống như là cọng cỏ cứu mạng, lập tức kéo cô gần như muốnchết chìm về đến bên bờ.
Cô vội vã quay đầu lại, xoay người đi nhìn, mà lúc này tay Khang Vũ Thác vô ý thức nâng lên bắt được cô, “Mộc Mộc…”
Khang Vũ Thác rất khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-nho-bi-gat-cuoi-cua-tong-giam-doc/1824622/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.