Ông cụ Tư thấy quan hệ giữa hai người bọn họ có vẻ hòa hoãn, bữa cơm cũng đã gần xong, liền cuống quít nói: "A Dận, con mau dẫn Tử Đồng đi về phòng đi. Tử Đồng trở lại nhà, còn mua cho con nhiều quà tặng như vậy, một lời nói ra cũng toàn ý tốt, con cũng không thể để mọi thứ uổng phí vô ích như vậy!"
Tư Dận mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Tử Đồng giống như chịu uất ức để mọi chuyện tốt đẹp, cũng không gây ầm ĩ, không làm khó, ngược lại làm việc đều thỏa đáng và chu toàn, anh thực sự vẫn không cách nào gây ra những quá sự quá đáng làm cho cô khó chịu. Vì vậy cũng đành phải đứng lên, ôn hoà nói ra một câu: "Đi lên lầu thôi."
Lâm Tử Đồng lập tức vui mừng hớn hở, tự mình cầm một đống những gì đó đi theo phía sau Tư Dận lên lầu.
Tư Dận ngồi ở trên ghế sa lon. Lâm Tử Đồng cầm từng thứ quà tặng bỏ ra ngoài cho anh nhìn, thế nhưng anh lại không chút hứng thú, bộ dạng ra vẻ hào hứng cũng chẳng có. Đã mấy lần Lâm Tử Đồng phải áp chế sự tức giận trong lòng mình, nhưng đến cuối cùng lại thấy mí mắt Tư Dận đầy vẻ thờ ơ, cũng không hề ngước lên nhìn một cái di@en*dyan(lee^qu.donnn), cơn giận trong lòng liền bộc phát ra…
Lâm Tử Đồng lập tức quăng luôn toàn bộ mấy hộp giấy vẫn còn đang cầm trong tay xuống đất, hận cái bộ dạng tỏ vẻ bình thường kia của Tư Dận đến mức cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-muoi-chin-tuoi/2488613/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.