Ngày hôm sau khi tỉnh lại, đã là buổi trưa. Sắc mặt của Bội Nghi e lệ đỏ bừng, nhưng người nào đó lại cố tình nhìn cô như không hề có chuyện gì xảy ra, ánh mắt sáng quắc gần như muốn làm hòa tan người khác. Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, Tần Thiếu Dương cau mày nhìn cuộc gọi đến, khi nhìn thấy là mã số của Trần Nhị, anh liền nhấn phím nghe.
Bên này mới vừa tiếp thông, liền nghe thấy người nào đó nói, giọng đầy vẻ lười biếng: "Này, đã chết chưa?"
"Không có đâu, di@en*dyan(lee^qu.donnn), còn sống nhăn ra đấy."
Bội Nghi đang tựa vào trong ngực của Tần Thiếu Dương, mà bàn tay của anh thì đang phủ ở trên mái tóc dài của cô, chỉ cảm thấy từng hồi ấm áp và an lòng.
"Thế nào, tối hôm qua ở tại nhà của người phụ nữ nào đó hả?"
Tần Thiếu Dương lập tức không được tự nhiên, "Nói nhăng cuội gì đấy, tôi đang ở nhà của mình đó chứ."
"Ui chao, nói thật là tôi cũng không thể biết được cậu có bao nhiêu cái nhà nữa cơ đấy?"
Sắc mặt của Bội Nghi đã trở nên cực kỳ khó coi. Tần Thiếu Dương liền ngồi ngay ngắn lại: "Trần Tấn Nhiên, đến chết tính tình cũng không sửa được. Nói cho cậu choáng nhé, nhà mà tôi đang ở hiện tại, chính là nơi mà tôi đang được ôm bà xã của mình, đầu giường còn có lò sưởi nữa cơ đấy! Cậu còn chuyện gì nữa hay không? Không có việc gì, con mẹ nó, đừng có ở nơi này lằng nhằng làm trễ nãi thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-muoi-chin-tuoi/2488578/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.