Bội Nghi cứ ngồi im ở đó một lúc, mặc cho nước mắt cứ thế lặng lẽ trào ra. Một lát sau, phịch một tiếng, cô mới chịu đẩy cửa xe ra, nhìn anh vẻ đầy oán hận: "Sao anh lại đần như vậy chứ? Anh không nhìn thấy xe đang chạy hay sao mà vẫn còn lao đến như vậy? Nếu anh bị xe đụng chết, Nữu Nữu sẽ phải làm thế nào đây?"
Người nọ thấy Bội Nghi bước xuống xe, lập tức toe toét cười miệng rộng đến tận mang tai, để lộ ra hai hàng răng trắng noãn sáng ngời, lập tức ôm lấy cánh tay của cô, di@en*dyan(lee^qu.donnn),vẻ mặt đầy vẻ nịnh hót, dỗ dành cô: "Không khóc, không khóc nữa, anh đây không thể nào xảy ra chuyện gì đâu…"
Bội Nghi lấy tay đẩy anh ra, liếc nhìn thấy vẻ mặt cố chịu đau của anh, vừa đau lòng, vừa kéo anh lên xe: "Còn không mau lên xe, đi đến bệnh viện!"
Tài xế cuống quít chuẩn bị lái xe đi. Tần Thiếu Dương cũng vội vã túm luôn lấy tay của Bội Nghi liên tiếp cầu khẩn: "Bội Nghi, anh không đi bệnh viện đâu, hãy về nhà đi, chỉ cần em cho anh một chút rượu thuốc là được."
Thật vất vả lắm Bội Nghi bằng lòng chịu gặp anh, nói không chừng ngày mai cô sẽ lại không để ý tới anh nữa cũng nên. Cho nên tối nay anh cần phải một tấc không đi một ly không rời, dứt khoát phải đi theo bên cạnh cô, Dieenndkdan/leeequhydonnn hai người bọn họ phải ở bên nhau hòa hòa thuận thuận suốt một đêm nay. Anh còn lâu mới chấp nhận cái chuyện đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-muoi-chin-tuoi/2488574/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.