Khi Trần Tấn Nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy cái đó cô gái nhỏ của mình đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường bệnh ăn trái cây. Ở bên cạnh là giường bệnh của Ký Thu, Tư Dận đứng ở bên giường của Ký Thu, đang nắm lấy tay của cô, không biết nói những gì.
Ương Ương vừa nhìn thấy anh đi vào, cuống quít nói: "Trần Nhị, anh mau đổi sang phòng bệnh khác cho em, hai người kia buồn nôn chết đi được!"
Trần Tấn Nhiên nhìn thấy dáng vẻ líu ríu kia của Ương Ương, lúc này cô vẫn còn đang gặm quả táo sồn sột sồn sột, giống như một con chuột nhỏ, không khỏi trầm mặt, chộp một cái, cướp lấy quả táo, vứt đi: "Em lại còn dám ăn đồ lạnh hay sao? Em không muốn sống nữa hả!"
Ương Ương ngẩn ra, chợt cô tỉnh ngộ lại, cuống quít bày ra vẻ mặt thống khổ co rúc lại ở trên giường: "Anh đừng hung dữ với em, em đau bụng…"
Quả nhiên, cô vừa tỏ ra yếu ơt một chút, Trần Tấn Nhiên lập tức trở nên dịu dàng ngay. Anh ngồi xuống bên mép giường bệnh của cô, kéo cô lại, nhẹ nhàng dỗ: "Ngoan, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn không sao, anh sẽ bồi dưỡng cho em thật khỏe, đứa bé không còn, sau này chúng ta vẫn có thể có đứa bé khác, chỉ cần con người em không bị việc gì là tốt lắm rồi…"
"Anh không để ý quan tâm đến chuyện đứa bé sao?" Ương Ương trợn to hai mắt, mặc dù vẫn không cảm thấy tin tưởng lắm, nhưng nơi đáy mắt của Ương Ương cũng đã lộ rõ vẻ xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-muoi-chin-tuoi/2488566/chuong-69-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.