Ương Ương cảm thấy nụ hôn này của Trần Tấn Nhiên sao mà lạnh lùng đến thế, thô lỗ đến thế, đôi môi của cô gần như đã bị anh cắn nát ra rồi, đầu lưỡi nhỏ xinh của cô bị anh mút vào đến tê dại. Nhưng dần dần cô có một loại cảm giác không thể nói ra lời, cứ thế lan ra khắp toàn thân. Ương Ương biết đây là cái gì, lại càng không khỏi trở nên ảo não, tự giận mình hơn! Tại sao cơ thể cô lại vẫn có sự phản ứng đối với nụ hôn của anh như vậy chứ?
"Trần Tấn Nhiên,, anh đừng có làm cho tôi cảm thấy căm hận anh hơn, chán ghét anh hơn!"
Ương Ương gần như phải há miệng ra để khóc, nhưng lúc này, Trần Tấn Nhiên cũng đã xé chiếc váy của cô ra. Tròng mắt của anh sâu thẳm, nhìn không đến đáy, nhưng lại càng làm cho vẻ mặt của anh thêm tuyệt vọng và kiên định.
"Tùy cô thôi!" Trần Tấn Nhiên lật người lại, cúi đầu, hôn lên nụ hoa mềm mại trước ngực cô. Ương Ương chỉ cảm thấy cả người mình giống như bị điện giật vậy, đầu óc cô trở nên trống rỗng, nhưng cô cũng không thể phát ra được một chút xíu âm thanh nào.
Cô chỉ cảm thấy trong người lạnh lẽo không nói ra được. Thời điểm cô yêu anh, đã phải chịu hết thảy mọi sự nhục nhã, thời điểm cô buông tay anh, cô vẫn không thể trốn thoát khỏi mọi sự hành hạ của anh! Trần Tấn Nhiên, rốt cuộc thì đời trước tôi đã thiếu nợ anh thứ gì sao?
Hốc mắt của cô chỉ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-muoi-chin-tuoi/2488541/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.