"Được rồi mà, em cũng biết điều đó! Em có ba người anh trai lợi hại như vậy, làm gì có người nào lại dám bắt nạt em chứ?" Ương Ương cười ngọt ngào, lúc này cô mới tựa vào trên cánh tay của anh Hai: "Anh Hai, mẹ có khỏe không? Còn anh Cả và anh Ba nữa, hai người đó thế nào?"
"Cũng rất tốt, chỉ có điều là mẹ rất nhớ em."
Tròng mắt của Ương Ương chợt thấy cay cay rất khó chịu, cô gắng gượng kiềm chế lại nước mắt của mình: "Lần này em về nhà chơi, nhất định sẽ phải ở bên mẹ thật nhiều."
Ở Hàng Châu hai mươi ngày, Ương Ương cứ bám dính lấy mẹ, một tấc cũng không rời. Cô uống trà, nói chuyện phiếm, tản bộ vui đùa cùng với mẹ ở trong khuôn viên của gia đình nhà mình. Quả thực Ương Ương cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ba anh trai của cô hàng ngày cũng đều tan việc sớm hơn một chút, để cùng cô nói chuyện giải buồn, lại còn mang về cho cục cưng còn ở trong bụng mẹ, vẫn chưa ra đời kia, một đống lớn đủ thứ.
Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi. Chỉ chớp mắt một cái, đã đến lúc Ương Ương phải rời đi., Mặc dù người trong nhà cũng không hề muốn cô rời đi, nhưng mà con gái đã gả ra ngoài, làm sao có thể cứ giữ lại ở nhà mẹ của mình mãi được chứ?
Ương Ương gắng sức nén lại nước mắt, cố không để cho mình bật khóc. Cho đến lúc sắp phải lên xe rời đi, mẹ cô rốt cuộc cũng đã không thể nín nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-muoi-chin-tuoi/2488476/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.