Trần Tấn Nhiên nở một nụ cười giảo hoạt.
"Tôi cũng vậy, chưa biết chừng tôi cũng sẽ thích em cũng nên."
Cả hai người bọn họ, không có một ai đề cập đến cái tên Y Lan kia nữa, lặng lẽ dấu người con gái kia đi tận sâu trong đáy lòng.
Trần Tấn Nhiên lại bắt đầu trở nên nhiệt tình, anh cúi người xuống hôn cô: d e,n;da.nlze.qu;ydo/nn, "Lần này không được cắt ngang quá trình đâu đấy... Sẽ xảy ra án mạng đấy."
Động tác của anh thật dịu dàng, Ương Ương liền bắt đầu cười lên khanh khách. Trần Tấn Nhiên cắn môi của cô: "Không cho cười..."
Ương Ương cũng phải rất cực khổ thì mới nén nhịn lại được, nhưng lại bị nghẹn đến khó chịu. Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô như vậy, không khỏi càng ra sức trừng phạt. Ương Ương kêu oai oái thành tiếng, che lại miệng thật nhanh. Trần Tấn Nhiên cười một tiếng đầy vẻ đắc ý, ghé sát người vào ở bên tai cô, mở miệng nói một câu đầy ám muội:. "Em cười nữa đi xem nào... Tôi sẽ làm cho em không thể nào xuống giường được..."
Ương Ương sợ hãi đành ngoan ngoãn câm miệng lại! Thế nhưng Trần Tấn Nhiên thì lại dư thừa tinh lực, cho nên anh vẫn hành hạ cô một hồi lâu mới kết thúc chiến tranh...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ương Ương nhuốm màu đỏ rực, cô vùi mặt ở trong ngực của Trần Tấn Nhiên. Anh thoáng nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, mới một giờ năm phút, ôn anh vẫn còn có thể ngủ cùng với cô được một canh giờ nữa.
Ương Ương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-muoi-chin-tuoi/2488464/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.