Trần Tấn Nhiên lười biếng liếc mắt nhìn người con gái còn đang nằm hôn mê ở trên ghế sô pha, nhìn thấy máu tươi nơi hạ thân của cô mà giật mình. Nhìn vệt máu nhiễm đỏ cả mặt ghế sô pha vàng nhạt, Trần Tấn Nhiên cảm thấy có chút chói mắt. Tiện tay anh giật lấy chiếc váy của cô đã bị mình xé nát, ném lên trên người cô để che đi, sau đó mới chịu xoay người, tay vừa cài lại cúc áo sơmi, vừa chạy ra ngoài: "Thím Lý, hãy bác sĩ tới thăm khám cho cô ta một chút, thêm nữa, nhớ cho cô ta thuốc tránh thai!"
Thím Lý lên tiếng rồi đi ra, thím liếc mắt nhìn Tống Ương Ương bị ném ở đó, vẫn đang chìm trong hôn mê liền hỏi chút lo lắng: "Thiếu gia, thiếu phu nhân không làm sao chứ?"
"Cái gì mà thiếu phu nhân? Cô ta mà được coi là thiếu phu nhân sao?" Trần Tấn Nhiên trừng mắt liếc nhìn thím Lý, lại sực nghĩ tới điều gì đó, mở miệng nói tiếp: "Còn có, từ nay về sau người phụ nữ này sẽ ngủ ở phòng của khách ở tầng hai, dọn dẹp lại phòng ngủ chính ở tầng hai một lần nữa cho gọn gàng, ngày mai Y Lan trở về nên sẽ ở đó."
"Thiếu gia... Như vậy không được hay lắm đâu!" Thím Lý có chút khó xử mở miệng nói, liếc mắt nhìn Ương Ương nằm đó vẫn còn đang mê man chưa tỉnh lại, tự đáy lòng thím không khỏi có chút thương cảm.
"Có cái gì mà không hay! Cô ta nguyện ý ngã vào nhà này, cô ta nguyện ý mặt dày mày dạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-muoi-chin-tuoi/2488421/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.