Mặc cho Đăng kêu gào muốn rách họng, Mai vẫn túm cổ anh ta kéo ra một góc đấm đá túi bụi. Lũ ma nữ đứng nhìn cười khúc khích, Đăng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Anh ta len lén nhìn cô đồng Huệ đang đứng trên đỉnh núi, ánh mắt bà ta như phóng dao vào anh ta, Đăng rùng mình sợ hãi, thôi, thà để nhỏ Mai đánh còn hơn.
Lúc này Vũ đã kéo Phong hằm hằm đi vào nhà cô đồng Huệ, hai con búp bê thấy Vũ thì chỉ quấn quýt theo anh, không nhìn đến Phong lấy một cái, hắn tủi thân mắt ươn ướt muốn khóc, nhưng ở đây chẳng có ai chào đón hắn, hắn ngồi lủi thủi một góc như kẻ tội đồ.
Mai thấy con mình về, lập tức buông Đăng ra, Đăng thở hổn hển định lết xác đi đâu đó cho đỡ nhục, thì thấy cô đồng Huệ đột nhiên vẫy vẫy mình. Anh ta thấy không an toàn, giả vờ không biết gì, quay đi hướng khác.
Keng... keng...
Tiếng chuông vang lên làm thần trí của Đăng mụ mị, anh ta chỉ kịp gào lên: "Gọi hồn... lại là cái chiêu này..." rồi ngoan ngoãn bước từng bước đi đến đứng trước mặt cô đồng Huệ, đôi chân run lẩy bẩy nhưng vẫn phải bước đi.
Đăng cười hềnh hệch lấy lòng cô đồng Huệ, lời biện hộ còn chưa thoát khỏi miệng đã thấy cô đồng Huệ bóp miệng mình đổ vào một thứ nước gì đó, vừa chua vừa tanh khiến Đăng muốn nôn mửa. Cô đồng Huệ mắt long sòng sọc, bà ta đang tức giận lắm rồi, đứa con bà ta nghìn khổ vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-chiec-vay-mau/2733534/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.