Những ngày sau đó cha con Yến sống trong tù mà thân thể vật vờ quằn quại không khác gì xác sống. Cha con Yến bị giam cách ly ở một khu riêng, viện trưởng bị cổ trùng hành hạ, cơ thể ông ta ngày càng gầy đi thấy rõ, khắp người nổi lên những đốm đỏ lở loét chảy mủ rất kinh tởm. Ông ta chỉ nằm yên được một chỗ, không còn sức mà ngồi dậy nổi. Yến thì đã hóa điên, cô ta ngồi trong phòng giam mà luôn miệng hát hò, đến giờ được thả ra ngoài là cô ta lại chạy tới chạy lui gào rú, các tù nhân khác trông thấy mà sợ hãi tránh xa như tránh tà ma quỷ quái.
Một tuần sau.
Đến giờ các tù nhân được thả ra ngoài hít thở không khí, Yến vẫn chạy tới chạy lui lúc cười lúc khóc như mọi khi. Cô ta bị mọi người xua đuổi, lủi thủi đi đến một góc tường, cỏ đã mọc cao ngang nửa người. Bụi cỏ rung rinh động đậy làm cô ta chú ý bước lại gần. Yến bới đống cỏ ra, thấy một cái lỗ được đục trên tường, vừa vặn cho một con chó chui qua. Cô ta ngó đầu qua nhìn, thấy một người phụ nữ, khuôn mặt bà ta hốc hác khổ sở, nụ cười khi nhìn cô ta có gì đó rất âm u rợn người. Bà ta cất giọng hỏi Yến:
"Có muốn ăn đồ ăn ngon không?"
Mắt Yến sáng lên, cô ta gật đầu lia lịa, ngày nào cũng ăn cơm trong tù, người đã quen ăn sung mặc sướng như cô ta làm sao nuốt nổi. Người phụ nữ vẫn cười âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-chiec-vay-mau/2733513/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.