Máu khắp nơi... Tiếng gào khóc thảm thiết và tiếng ngựa chạy rầm rầm...
" Ta sẽ không tha cho một ai "
" A... A.. " - Tiểu Mận bừng tỉnh mồ hôi đầm đìa cô run sợ.
Bạch Hàn đang ngồi ở ghế nhìn cô thì vội chạy tới.
" Cậu không sao chứ? Chỉ là ác mộng thôi " - Bạch Hàn đặt tay lên vai cô an ủi.
" Tôi... Đã như thế nay bao lâu rồi? "
" Hai ngày rồi "
" Tôi hôn mê hai ngày rồi sao? " - Cô nhớ tới lũ trẻ bèn vung tay đẩy Bạch Hàn rồi chạy nhanh ra bên ngoài.
Cô thấy lũ trẻ ở ngoài vườn cùng Hạo Vương chơi đùa rất hạnh phúc. Cả 6 đứa như tìm thấy hạnh phúc thật sự.
" Cô bé kia bị ma cà rồng cắn nhưng không sao rồi tôi đã trị lành nó "
Tiểu Mận rưng rưng...
" Cảm ơn cậu! "
Bạch Hàn vội ôm Tiểu Mận vào lòng .
" cảm ơn cậu thì có. Cảm ơn vì đã quay về. Tôi tìm cậu rất lâu... Tôi sợ cậu có chuyện gì lắm "
"... " - Tiểu Mận không nói gì cô cảm nhận thấy sự ấm áp trong vòng tay của Bạch Hàn.
Bạch Hàn nhìn Tiểu Mận lâu thật lâu...
" A chị Mận! " - A Nhĩ vẫy tay gọi Tiểu Mận cô gật đầu rồi chạy ra.
Bạch Hàn cứ nhìn theo mãi...
" Em không sao rồi "
Tiểu Mận ôm cô bé vào lòng.
" Tốt rồi... "
Bọn trẻ lại tiếp tục chơi đùa Tiểu Mận đứng nhìn trong hạnh phúc. Hạo Vương tiến tới cạnh cô. Đưa cho cô một cành hoa trắng nhỏ.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-ca-rong/1326747/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.