" A Nhĩ mau lại đây giúp chị phơi đồ nhanh lên. Xong chúng ta còn vào ăn cơm cùng mọi người nữa "
" Vâng "
----------------------
" Hai con đã xong rồi sao mau vào ăn cơm thôi "
" Chúc chị Mận và mẹ ăn cơm vui vẻ "
" Các con mau ăn đi "
Các em cứ hạnh phúc như vậy thì thật là tuyệt biết bao... một cuộc sống bình yên.
" Chị Mận đó là gì thế sao chị lại đeo ở cổ ạ? " - A Nhĩ giơ tay chỉ sợi dây cô đeo có một chiếc túi nhỏ.
" Đây là túi thơm. Chị thích mùi thơm nhẹ nhàng của nó nên muốn đeo thôi "
- Thật ra mình muốn đeo thứ này chỉ để áp đi mùi hương của mình, dấu được vị máu của mình như vậy Bạch Hàn sẽ không bao giờ tìm thấy mình nữa. Nên như vậy đó là cách tốt nhất để mọi người được yên ổn.
------------------------
" Tiểu Mận rốt cuộc là cô ở đâu? "
Bạch Hàn tự nhốt mình trong phòng cậu như suy sụp.
Cộc - Cộc
" Bạch Hàn cậu mau ra ngoài đi! Là tôi... Hạo Vương đây "
" Tôi không muốn... Cậu về đi "
" Bây giờ cậu như vậy thì giúp ích sao??? Cậu mau ra ngoài rồi chúng ta cùng nhau tìm Tiểu Mận nữa! Nếu để cô ấy lang thang vậy lũ ma cà rồng biết được sẽ giết cô ấy "
"... "
" Bạch Hàn!!! Cậu nghe tôi nói không? ".
- Cạch -
Bạch Hàn bước ra...
" Chúng ta đi tìm cô ấy "
" Khoan đã thiếu gia lão gia nhà họ Vương tới tìm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-ca-rong/1326744/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.