" Vì... nó là dao bạc... "
" Bạch Dương!!! "
Bạch Hàn vội cõng Bạch Dương chạy nhanh về biệt thự.
" Phu nhân hai người họ đã về rồi "
" Ừ, ta thấy nhẹ lòng hơn "
Phu nhân bèn ra mở cửa...
" Chuyện gì thế này???"
"... ' - Tiểu Mận không nói lên câu chỉ ôm miệng nhìn...
Bạch Dương toàn thân đầy thương tích, còn bị đâm vào sườn...
" Làm sao bây giờ?"
" Cậu đừng quá lo lắng, mau đưa mẹ tôi..."
" Không cần! Ta muốn ở lại chăm sóc Bạch Dương "
" Nhưng mà..."
" Con không cần lo... Mau đưa Mận Mận lên phòng nghỉ, ta muốn biết tình hình của anh con "
" Phu nhân " - Tiểu Mận nói
" LỜI CỦA TA LÀ LỆNH "
Bạch Hàn kéo tay Tiểu Mận lôi ra ngoài.
" Muộn rồi cậu nên nghỉ sớm đi "
" Nhưng tôi muốn... "
" Cậu không cần quan tâm chuyện này đâu "
Nói rồi Bạch Hàn quay vào trong rồi đóng cửa lại.
Tiểu Mận cũng chẳng thể làm khác:
" Cậu bảo tôi không quan tâm được sao? Dù sao tôi cũng đang sống trong nhà của cậu. Bây giờ chỉ có gia đình này là tôi có thể ở cạch thôi... Tiểu Nam cũng không còn như xưa nữa "
Tiểu Mận ngồi cụm xuống cửa.
Suốt 3 tiếng trôi qua Bạch Dương vẫn chưa tỉnh, Bạch Hàn ngủ quên trên ghế cậu tỉnh thấy mẹ đang ngồi cạnh Bạch Dương.
" Anh con vẫn chưa tỉnh "
" Mẹ chợp mắt một chút đi "
" Ta không ngủ được. Con ra ngoài lấy chăn vào rồi nằm lên ghế mà ngủ cho đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-ca-rong/1326726/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.