Kể từ ngày đó Bạch Dương lúc nào cũng chỉ im lặng một mình làm những thứ mà mình muốn. Cậu đã tách biệt riêng với Bạch Hàn...
" Anh Bạch Dương hai em ta cùng nhau đi mua bánh cho mẹ em ăn đi. Mẹ bị ốm rồi... Em muốn cho mẹ "
Bạch Hàn chưa nói xong đã bị Bạch Dương ngắt lời.
" Đó là mẹ em! Em tự mà mua!!! "
" Nhưng mẹ em cũng là mẹ anh mà "
" Vớ vẩn "
Bạch Dương đẩy Bạch Hàn ra sau rồi đi lên phòng đóng cửa lại.
Bạch Vương vô tình chứng kiến được câu chuyện nên đành gọi riêng Bạch Dương ra để dạy dỗ.
" Bạch Dương con là con của ta. Ta nói thì con nên nghe theo chứ, con không thể coi gì Minh Nguyệt là mẹ sao? "
" Không đời nào có chuyện đó!!! "
Bạch Dương quả quyết nói.
" Hỗn láo!!! "
" Trên thế giới này Bạch Dương tôi chỉ có một mẹ là mẹ Sảnh thôi!!! Ngoài ra không còn mẹ nào hết!!! "
" Bạch Dương!!! "
" Tôi sẽ không bao giờ gọi bà ta là mẹ đâu! Sau này cũng vậy!!! "
CHÁT - Trong lúc nóng giận Bạch Vương đã tát Bạch Dương.
Bạch Dương vội khóc và bỏ đi.
Minh Nguyệt vô cùng đau lòng khi nghe thấy những lời này cô bỏ lên phòng ngồi khóc. Chỉ riêng Bạch Hàn là không hề biết có chuyện gì cậu vẫn chăm chỉ ngồi trong phòng đọc sách theo lời dặn của mẹ...
Đêm đó trời mưa rất to.
Bạch Vương trở về phòng trong bộ dạng buồn bực. Ông không nói gì chỉ ngồi trên ghế. Thấy vậy, Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-ca-rong/1326724/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.