" Bạch Dương không phải con ruột của phu nhân?"
- Tiểu Mận vô cùng bất ngờ.
Phu nhân không hề nói gì chỉ quay đầu bỏ đi.
Về nhà cũng vậy bà lên phòng rồi đóng sầm cửa lại, ngồi lên giường suy nghĩ.
Hiểu tâm trạng và nỗi lòng của bà Tiểu Mận cũng hiểu, định gõ cửa nhưng thôi nên đành quay đầu nhẹ nhàng bỏ lên phòng.
Cảm thấy Tiểu Mận đã bỏ đi, bà mới lấy bức ảnh hồi nhỏ của Bạch Hàn và Bạch Dương ra xem.
Hình ảnh hai cậu bé ngây thơ vui vẻ lại đầy thân thiết, nụ cười hạnh phúc của tụi trẻ mới 5 tuổi.
" Đây là bức hình chụp chung cuối cùng của hai con "
Bà rưng rưng nước mắt...
---------------------------------------
••• 25 năm trước •••
( Khi mà mẹ của Bạch Hàn bước vào Bạch gia)
Phu nhân lúc này chỉ mới là một cô gái vừa tròn 20 tuổi. Bà bị lũ chó sói rượt đuổi...
" Có ai không??? Cứu tôi với!!! "
Bất ngờ một người con trai từ đâu tới ôm trầm lấy bà và đứng thẳng không hề lo lắng bế bà trên lòng đợi lũ chó sói lao tới
Bà sợ hãi ôm chặt lấy người ấy.
Chỉ với một ánh mắt sắc bén làm cho lũ sói hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
Rồi từ đặt cô gái nhỏ ấy xuống một gốc cây nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô... Một cô gái mái tóc màu hạt dẻ vừa tròn tuổi son, ấn tượng với người đàn ông ấm áp đầy sự trân thực... Mái tóc vàng ấy cứ suốt hiện mỗi khi nhớ tới người đó.
" Tên của cô là gì? "
" Tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-ca-rong/1326722/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.