Đổng Vũ lái xe đưa Dạ Nam Hành về nhà, đứng trước cửa nhà bấm chuông cửa, chờ rất lâu không thấy ai ra mở cửa. Bên tay còn đỡ Dạ Nam Hành nặng nhọc đứng không vững.
"Này Dạ Nam Hành mật khẩu nhà cậu là bao nhiêu?" Đổng Vũ đưa tay lay người Dạ Nam Hành để cậu ta tỉnh dậy, nhưng chỉ nghe thấy tiếng mất máy môi nhỏ.
" Là bao nhiêu, cậu nói như vậy sao tôi nghe thấy chứ?" Chờ mãi không thấy cậu ta trả lời, Đổng Vũ đưa tay nhấn chuông lần nữa.
"Hay là cậu ta vẫn sống một mình nhỉ" Anh lẩm bẩm.
" Cạch." tiếng cửa mở ra.
Ngô Nhược vẫn đang ngồi làm việc nghe thấy tiếng chuông cửa thấy có chút lạ, nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ đêm, hơn nữa từ khi cô về đây cũng không thấy ai tới cả, cho đến khi nghe thấy tiếng chuông vang lên lần thứ 2 cô mới bước xuống nhà.
" Xin chào." Ngô Nhược nhận ra Đổng Vũ ngạc nhiên chào hỏi.
" Đỡ lấy cậu ta giúp tôi, tôi sắp bị cậu ta làm cho mệt chết rồi." Đổng Vũ dìu Dạ Nam Hành đi vào nhà vừa thở vừa nói.
Ngô Nhược đi lại nhìn Dạ Nam Hành say mềm cúi đầu phải dựa vào người Đổng Vũ mới đứng vững thì nhíu mày, bộ dạng này cô chưa bao giờ nhìn thấy. Để Dạ Nam Hành khoác tay lên vai mình cùng Đổng Vũ đưa anh lên phòng.
" Tôi về đây." Đổng Vũ nhìn Dạ Nam Hành nằm trên giường cơ thể anh được giải thoát rồi lấy tay xoa bả vai đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-khong-nguyen-y/2821435/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.