"Sao vẫn chưa về nhỉ?" Dạ Nam Hành tâm trạng bất an, làm việc gì cũng không nhập tâm, một lúc lại liếc nhìn ra cửa sổ, tiểu Trạch nằm trên giường mở đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn theo, không biết có phải bị hành động của bố làm cho khó chịu không, chợt đạp chân nhỏ một cái, oe oe khóc.
"Cục cưng con nhớ mẹ con rồi sao, bố cũng rất nhớ." Dạ Nam Hành nghe tiếng con trai khóc, đi tới ôm con lên, bàn tay khẽ vỗ về trên lưng tiểu Trạch.
"Oe Oe." nghe câu nói của bố, tiểu Trạch tỏ ra ghét bỏ càng khóc lớn hơn.
Thím Phương nghe tiếng khóc từ dưới nhà chạy lên, thấy đứa bé được Dạ Nam Hành bế trên tay khóc đến đáng thương "Cậu Dạ, đứa bé đói rồi để tôi đi pha sữa".
"Thím gọi cho Ngô Nhược, bảo với cô ấy tiểu Trạch không chịu ti bình." Anh nhìn con trai, mắt sáng lên.
Thím Phương nghe xong khó hiểu, tiểu Trạch không phải vừa rồi vẫn ngoan ngoãn ti bình rồi ngủ đấy thôi. Nhìn ánh mắt mong chờ của bố đứa bé, bà lấy điện thoại ra gọi.
"Cô ấy nói sao?" Giọng Ngô Nhược bên kia nhỏ quá, anh đứng ngoài chẳng nghe thấy cô ấy nói gì cả, nhìn Thím Phương cất điện thoại vào túi Dạ Nam Hành lập tức hỏi.
"Cô Ngô nói sắp về tới nhà rồi".
Dạ Nam Hành nghe Thím Phương nói, hài lòng cười vui vẻ nói với con trai:
"Con trai mẹ con sắp về rồi, con chịu khó một chút, uống sữa bình không tốt đâu".
Tiểu Trạch "^^" đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-khong-nguyen-y/2821392/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.