5 năm sau.
"Dạ Nam Hành, anh còn ngủ được hả? mau dậy phụ em đưa con đi học đi".
Ngô Nhược nhìn người đàn ông, còn đang ngủ nướng trên giường kia, thật hết nói nổi.
"Bà xã à, hôm nay cho con nghỉ học một buổi đi, anh mệt quá không dậy nổi".
Dạ Nam Hành giọng ngái ngủ, không những không dậy mà còn vùi mặt vào gối ngủ tiếp.
"Anh mà không dậy, tối nay đừng hòng động vào người em." Ngô Nhược đi lại gần, kéo chăn trên người anh ra, giọng không vui nói.
"Bà xã à, em không thể như vậy được, cả ngày mỗi lúc đó anh mới được gần em, sao em lại vô lý cắt mất quyền lợi của anh." Dạ Nam Hành cầm lấy tay cô giữ lại, đưa lên môi hôn nhẹ.
Ngô Nhược nghe xong khóe miệng giật giật, thật muốn mắng cho anh một trận, ngày nào cũng như vậy, hứa sẽ dậy sớm, nhưng có dậy được đâu, mệt như vậy thì còn làm làm cái gì, mỗi anh biết mệt thôi, cô không biết mệt sao, thế mà vẫn phải dậy sớm đây.
"Mẹ, hôm nay con với tiểu Nguyệt đi bắt taxi đi học cũng được, mẹ để cho ba ngủ đi, con cho tiểu Đồng uống sữa luôn rồi." Dạ Vũ Trạch bế em gái nhỏ mới 13 tháng tuổi trên tay, đứng trước cửa phòng nói với Ngô Nhược.
Ngô Nhược đi tới đón lấy tiểu Đồng, đang i a ôm chặt anh trai, ánh mắt nhu hòa nhìn Dạ Vũ Trạch, cùng Dạ Vũ Nguyệt, hai đứa con này của cô, đặc biệt là tiểu Trạch rất hiểu chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-khong-nguyen-y/2821383/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.