Đi vào trong phòng, cho đến khi đóng cửa, ba người mới nhẹ nhàng thởra, loại tình huống này còn diễn ra nhiều lần nữa nhất định sẽ đoảnmệnh.-“Hàn Thấm, cám ơn em đã giúp Cần Cần.” Lăng Dục Vĩ tronglòng có vô hạn cảm kích. Khó có được hai người ở chung hòa bình như vậy, xem ra hắn hôm nay mang Cần Cần trở về là đã đúng rồi.
-“Đương nhiên phải giúp, bởi vì cô bé là tới tìm tôi.” Cô chẳng lẽ không biết đưa Cần Cần tới đây là mưu kế của hắn sao?“Tôi là vì cô bé, không phải vì anh.”
Lăng Dục Vĩ chỉ có thể cười khổ sờ sờ cái mũi. Ai kêu hắn biểu hiện quá tệ, đã không còn đáng tín nhiệm.“Em xem Cần Cần kìa .”
Hàn Thấm khó hiểu hắn như thế nào đột nhiên lại nói sang chuyện khác, ánh mắt nhìn về phía cô bé. Chỉ thấy Cần Cần ngó nhìn xung quanh như là đang vào công viên, sờ sờ một chút drap trải giường trơn mượt, một chút lại áp tai vào tủ đựng quần áo, như là muốn nghe xem xem bên trong cócái gì bí ẩn.
Như vậy bộ dáng đáng yêu, làm cho hai người lớn phải bật cười, nhưng khi ánh mắt bọn họ lơ đãng giao nhau, Hàn Thấm tự nhiên thấy khôngthoải mái, quay đầu nhìn về phía tấm gương bàn trang điểm thấy hình ảnhhai người họ, đột nhiên sửng sốt.
Bọn họ có bao nhiêu lâu không có như vậy đến gần rồi? Thậm chí gầnđến mức hắn chỉ cần cúi đầu,là có thể dễ dàng hôn cô. Tay hắn tự nhiênkhoát lên eo cô, nhưng mà cô cũng khôn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-khong-nen-la-em/2994940/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.