"Chú đừng có nhận vơ. Ai... Ai là vợ tương lai của chú chứ?"
"Phải thế không?"
Khải Phong vừa hỏi vừa nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Tiên Tuyết. Đã ửng hồng đến vậy rồi, còn tỏ ra cứng rắn muốn trêu đùa anh? Một người đàn ông đã ngoài 30 tuổi như anh, thời điểm hiện tại quan trọng nhất vẫn là chuyện thành gia lập thất. Mà cô gái ngây ngô này, biết rõ tình ý của anh dành cho mình mà bản thân còn muốn trêu chọc anh như vậy.
Anh nghiêng người thật gần, đến khi Tiên Tuyết bất ngờ quay người sang. Hai người vô tình sát gần nhau, chóp mũi chạm vào nhau gần trong gang tấc. Cô đảo tròng mắt, gương mặt ngây ngô không tì vết khiến tim anh xiêu lòng.
"Chú..."
Khải Phong ôm lấy eo của cô, giữ cô lại không để cô chạy thoát. Anh nhìn xuống bờ môi căng mọng này. Vợ tương lai của anh, không ngờ lại là một đoá hoa thuần khiết. Và đoá hoa này, chỉ thuộc về riêng mình anh mà thôi.
"Đừng gọi là chú! Gọi là anh!"
Tiên Tuyết lắc đầu cười.
"Không gọi!"
Anh hơi ngạc nhiên, đã là con thỏ dâng lên sát gần miệng sói mà vẫn đanh thép như vậy. Cô đang muốn thử thách lòng kiên nhẫn của anh ư? Của một người đàn ông gần 30 tuổi đầu chưa từng nếm thử mùi vị mật ngọt?
"Hửm?"
"Không gọi! Thích gọi là chú thôi!"
Cô nói rồi dùng sức đẩy anh ra, sau đó thì cười khúc khích.
Gần đến kì thi, bài vở của Tiên Tuyết cũng trở nên nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-hao-mon-duoc-cung-chieu/2795460/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.