Edit: mèo suni
Trải qua đoạn thời gian vất vả, cuối cùng cũng đến trước cửa thính phòng, lúc này đã tám giờ ba mươi!
Cô vừa xuống xe lập tức chạy về phía cửa lớn tìm bóng dáng của Mộ Hải Nghị, nhưng dù tìm bao nhiêu lâu cũng không thấy.
"Có phải anh ta đã vào trước rồi không?" Phương Hữu An nói.
"Có thể là vậy! Nhưng tôi không có vé." Cô khổ sở cắn môi dưới.
"Đừng buồn, nhìn gương mặt đầy nước mắt của em xem, xấu chết được, vậy đi! Tối nay anh sẽ gọi điện để giải thích với anh ta, em có chịu không?" Phương Hữu An đỡ vai an ủi cô, cũng có ý định tìm cơ hội gần gũi với cô.
Tâm Đồng nhíu mày, vẫn không nói dien%dan^lequydon lời nào, Phương Hữu An vì dỗ cô vui, liền làm mặt quỷ: "Nhìn anh đi....Sẽ không khổ sở nữa...."
Cô ngẩng đầu, vừa nhìn thấy bộ mặt xấu xí của anh, nhịn không được mỉm cười.
Nhưng mà, nụ cười đó của cô lại bị Mộ Hải Nghị nấp sau tường nhìn thấy!
Anh cúi đầu nhìn hai tấm vé trong tay, trong đầu hiện lên hình ảnh anh hẹn cô đi xem phim mười mấy năm trước, trong tay cũng cầm hai vé xem phim...
Lúc này, anh không kìm được nở nụ cười đau khổ.
Lại giương mắt nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó anh xoay người rời khỏi đó, ném hai tấm vé trong tay vào thùng rác ven đường.
Nhiều năm như vậy, Phương Hữu An vẫn ở bên cạnh Tâm Đồng, hai người chưa từng rời xa nhau, tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-hai-tram-trieu/3286997/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.