“Ta nghĩ, chúng ta cũng nên nói chuyện rõ ràng!” Vân Thế Chính ngồi xuống, chỉ vào cái ghế nói, “Ngồi đi.”
“… Vâng.” Giới Nghi làm theo.
Trong nhất thời, không biết làm sao mở miệng, hai người ngẩn người nhìn nhau một lúc, Vân Thế Chính mới khụ vài tiếng rồi nói, “Thì, việc đó, Giới Nghi à, ngươi tới Vân gia cũng được mấy ngày rồi, chắc cũng quen rồi chứ?”
“Vâng, mọi người đối với Giới Nghi tốt lắm.”
“Là quá tốt.” Vân Thế Chính thì thào tự nói, do dự một chút, lão chỉ vào hồng ngân rõ ràng trên cổ Giới Nghi, “Đó không phải là do Thiên Dương gây ra chứ?” Lão còn trông chờ vào một điều “ngộ nhỡ”.
“Cái gì?” Giới Nghi khó hiểu sờ vào cổ.
“Thôi thôi!” Vân Thế Chính tự thán mình lấy dây buộc mình, “Thì… Thì… Ngươi thích Thiên Dương ư?”
Giới Nghi cả kinh, không được tự nhiên hạ mắt.
“Mọi người đều tốt, ta thích tất cả.”
“Chúng ta đừng quanh co nữa.” Vân Thế Chính nhướn người về phía trước, nhìn Giới Nghi nóng bỏng, “Là Thiên Dương ép buộc ngươi, ngươi chẳng có cảm giác gì với nó, đúng không?”
“Không… Không phải…” Giới Nghi còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Nhất định là vậy, Thiên Dương luôn độc đoán, chắc chắn là ngươi khiếp sợ quyền uy của chủ nhân nên mới phải thuận theo nó.” Vân Thế Chính tự cho là đúng.
” Đừng sợ, chỉ cần ngươi thành thật nói ra, ta sẽ bắt Thiên Dương rời xa ngươi một chút.” Lão vỗ vỗ tay Giới Nghi, “Hai nam nhân ở chung một chỗ, thật không ra sao, đúng không?”
“Thiếu gia không ép buộc ta!” Giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-gia/93958/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.