Thấy ngôi nhà lớn xa hoa do bốn sân hợp lại, ở giữa đình viện còn có giả sơn lưu thủy mang phong cách Giang Nam trước mắt đang tọa lạc trên vùng đồi núi nhỏ, khác hẳn với ngôi nhà tranh vách đất mà y từng ở, Giới Nghi chỉ có thể kinh ngạc mở lớn đôi mắt, cảm giác làm việc ác vây lấy y.
Thiên Dương hiển nhiên thấy được nét mặt như đang gặp quỷ của Giới Nghi, rủa thầm một tiếng, cúi đầu muốn giải thích.
“Ta không biết huynh ghét ta như thế!” Giới Nghi thống khổ rời mắt khỏi ngôi nhà lớn kia.
“Không phải vậy!” Thiên Dương vội la lên.
Chết tiệt! Những việc lỗ mãng mà hắn đã làm, giờ bắt hắn phải chịu quả báo rồi. Nếu không phải bầu không khí sáng nay quá đẹp, hắn nhất thời quên nói với Nghi Nhi về những việc dối trá trước kia, thì bây giờ Nghi Nhi đâu bị thương tâm như vậy.
“Phải ở trong ngôi nhà tranh vách đất cùng ta, thật làm huynh khó chịu rồi.” Lại một lần nữa, Giới Nghi xác nhận địa vị, thân phận của hai người, thực sự là khác nhau một trời một vực.
“Đừng nói như vậy.” Thiên Dương bắt lấy tay y, “Đệ biết ta rất thích ở nơi đó mà.”
“Ta chẳng biết gì cả.” Giới Nghi hiếm khi cáu kỉnh phất tay hắn, “Vào đi còn gì! Mau giải quyết việc khiến huynh đau đầu đi.”
Sau khi hết việc, y có thể đi rồi!
Lòng Thiên Dương đau xót, thật không quen Giới Nghi đối xử với mình như vậy.
Mới vừa vào cửa, thanh âm bén nhọn mang theo trách cứ của Lăng Sương lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-gia/93956/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.