Ngày mà cô được ăn bữa cơm ngon nhất cũng là ngày cô mất đi cậu. Lúc cậu mang cơm sang cho hai người, Triết Thành đưa cho cô nhiều hơn mọi khi, cô hỏi thì cậu chỉ trả lời :
* Có lẽ từ nay anh sẽ không thể đưa đồ ăn cho em nữa rồi! Sống tốt nhé, anh sẽ quay về sớm thôi !
Nhược Thần nghe không hiểu nên vẫn cứ hồn nhiên cười và tiếp tục ăn, cô ăn trong sự vui vẻ mà không biết ngày hôm sau, hôm sau nữa cô sẽ không còn được gặp lại anh, không còn được anh dẫn đi chơi và cũng không còn được anh đưa đồ ăn nữa rồi!
Hôm Triết Thành đi, anh không quên quay lại ôm Nhược Thần lên, cô vẫn chưa hề biết anh sẽ rời xa cô, rời xa nơi này nên vẫn chỉ hồn nhiên ôm lai anh… Nhược Thần hôn nhẹ vào má Triết Thành rồi vẫy tay và tạm biệt cậu …… Nhưng trước khi đi, cậu không quên tặng cô một chiếc vòng tay hình quả táo đỏ, trên quả táo được khắc một chứ rất nhỏ là Th.
Thế mà ròng rã 10 năm cũng đã trôi qua, Nhược Thần không thể ngờ được cô có thể gặp lại anh một cách dễ dàng như như vậy . Cô cứ ôm chặt anh đến mức ngạt thở, nhưng thật sự nó đến quá bất ngờ. Sau đó Triết Thành mới kể về việc anh gặp đượ cô và nhận ra cô .
Hôm nay, vào lúc Triết Thành đang đi ngang qua trạo trẻ mồ côi - nơi mà anh nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ga-thay/2400962/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.