Câu nói đó của Tư An vả vào mặt chị ta khiến Tư phu nhân cười khúc khích, ngồi đó tiếp tục xem màn kịch hay diễn ra, bà không quên gọi cô ra ngồi xem chung.
Thật ra cô ấy đúng thật là không nhớ chị ta, bởi vì có rất nhiều người vì nhòm ngó cái địa vị kia của nhà họ nên cũng đeo bám Tư An rất nhiều, có khi còn nhiều hơn chị ta thì đương nhiên cô ấy không nhớ là điều đương nhiên.
Chị ta cùng vẻ mặt cố gắng để nụ cười trên môi, khuôn mặt đầu nếp nhăn uốn éo lại trông càng buồn cười hơn.
* Chị Nhược Vân của em đây mà!! Có mấy năm chị đi đã quên rồi, chị đi nước ngoài còn mua quà cho em đây này!
Vừa nói vừa lấy ra từ trong chiếc vali to đùng của chị ta một chiếc hộp bé xíu màu vàng hoe được gói trông rất luộm thuộm đưa cho Tư An, nói là đeo bám cô ấy suốt nhưng vẫn không biết cô ấy ghét nhất là màu vàng đó, đã vậy món quà lại còn được gói bằng màu đó mới thất vọng làm sao.
* Eo, cô tránh xa tôi chút đi! Tôi chỉ biết mỗi nhỏ Nhược Thần thôi chứ cô ở đâu bò ra vậy?
Tư An nhìn thấy cái màu vàng đấy dù trong hộp chứa cái gì cũng vứt, đồ quý hay đồ đẹp gì cũng vậy, nhà cô thì đương nhiên chả thiếu cái gì. Tiện cô dùng ánh mắt và cử chỉ gọi Nhược Thần, biết là để chị ta lộ cái bản mặt nên cô được Tư Phu Nhân dặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ga-thay/2400947/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.