Sau một hồi lâu Lâm Phong mới ra hiệu cho cô y tá vừa nãy đi ra ngoài báo cáo tình hình với Nhược Thần,còn hắn thì nằm sẵn trên chiếc giường chum lên người một chiếc khăn màu trắng.
……………
\- Cô ơi!!Hắn ta có sao không vậy?
\- X..xin lỗi!Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng……..bệnh nhân vẫn không gắng được mà qua khỏi!
Bịch…
Nhược Thần ngay lập tức ngã xuống,vì cả đêm đó cô tức trông chờ anh nên chưa ăn được một món gì,bây giờ lại nhận được tin này khiến cô vì vậy mà ngất đi.
Hắn biết tin vội vàng chạy đến nơi cô đang được hồi sức,chăm sóc cô cả đêm đó.Khi tỉnh dậy,Nhược Thần thấy hắn bên cạnh liền tự đánh mình một cái,cô không thể tin được rằng hắn vẫn còn sống…không những sống mà vẫn còn rất khỏe mạnh..cô đánh lại người mình cái nữa thật mạnh để không bị nhầm lẫn thế giới thật với giấc mơ nhưng vừa giơ được cánh tay lên khoảng mấy giây thì bị một lực mạnh từ tay hắn giữ lại,hắn…hắn tỉnh rồi.Hắn tỉnh đúng lúc thật,hay không muốn bảo bối của hắn bị thương
\- Tê…tên khốn!!Là anh thật sao??Anh chưa chết hả?
Hắn nghe vậy phì cười,trông cô bâycgiờ như một con ngốc…bị hắn trêu mà vẫn không nhận ra!!Cũng thật là,ngất vàocbao giờ không ngất lại ngất vào lúc hắn định trêu cô mới tức
\- Chết ư??Đúng!Anh đã chết nhưng vì bảo bối nên anh sống lại rồi!EM vui không?
Lúc đầu nghe tin hắn chết thì cô đau lắm nhưng chẳng hiểu sao nghe xong câu này thật muốn hắn chết luôn đi cho rảnh nợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ga-thay/2400940/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.