Phùng Đạt lái xe đưa Lâm Quân Nhi đến Lâm gia trước, nhưng Lâm Tào đã sớm nghe được những gì mà cô nói qua thiết bị nghe lén, vì thế ông ta vẫn không dám ra khỏi nhà. Nhưng bây giờ, khi thấy Lâm Quân Nhi đã tìm đến tận đây, ông ta còn nghĩ là cô đã báo cảnh sát để đến bắt ông ấy, nên đã trốn ở một góc chờ thời cơ bỏ trốn.
Nhưng Lâm Quân Nhi đến đây vốn dĩ là tìm Quý Mẫn, nhưng lại không thấy bà ấy đâu, gấp gáp lên phòng thì đã nhìn thấy Quý Mẫn bị trói ở bên giường, gương mặt hốc hác, hơi thở cũng chỉ còn là thoi thóp, cô liền bước đến, lay lay người của bà ấy, nói:
- Mẹ? Mẹ không sao chứ!
Quý Mẫn khó khăn mở mắt, bà ấy hiện tại chính là trong tình trạng tay chân bị trói, miệng cũng bị bịt kín, dáng vẻ sống dở chết dở này thì chắc đã chịu không đòn roi của Lâm Tào. Vốn cô còn muốn hỏi gì đó, nhưng bây giờ có lẽ không kịp rồi, liền nói:
- Cậu Phùng, có thể nhờ cậu đưa bà ấy đến bệnh viện có được không? Tôi sẽ đi tìm Y Y.
- Nhưng cô biết Y Y đang ở đâu sao?
- Có lẽ vậy. Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp!
Lúc này, Lâm Quân Nhi vừa định rời đi thì Quý Mẫn đã nắm lấy tay của cô, tựa như là bà ấy đang muốn nói lời xin lỗi với con gái. Nhưng hiện tại không phải lúc để ôn lại chuyện cũ, Lâm Quân Nhi liền gạt tay của bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ga-thay-lao-dai-anh-nhe-chut/2496186/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.