Tiếng la hét của Đường Thiên Tuyết vang lên chưa lâu, ngay lập tức cánh cửa lỏng lẻo kia lại phát ra một tiếng ầm lớn, bóng dáng Tô Dĩ Thần xuất hiện ở ngưỡng cửa, anh vội chạy vào mang theo một chút ánh sáng từ đèn điện thoại. Ánh sáng truyền đến nơi Đường Thiên Tuyết đang đứng, chân cô tê cứng không thể nhúc nhích, hai tay ôm đầu, phần tóc xõa xuống che hết cả khuôn mặt. "Đường Thiên Tuyết, có chuyện gì thế?" Tô Dĩ Thần vòng tay qua, bao bọc lấy cả cơ thể cô, anh có thể cảm nhận được, cô đang run lẩy bẩy, người đôi lúc giật nảy vì bị nấc. Cô không dám ngước mặt lên, nhưng qua giọng mũi bị nghẹt, anh đoán chắc rằng cô đang khóc. Cô quơ quơ tay như muốn diễn tả lại cho anh biết, câu nói chập chừng lắp vắp. "Tô… Tô Dĩ Thần, tôi… vừa mới chạm phải thứ gì đó, giống như… như tay người vậy, hức…" Đường Thiên Tuyết hơi mếu, lần đầu cô bị doạ cho đến kinh hồn bạt vía đến vậy. Phải bấn loạn đến mức nào thì cô mới bất quá mà gọi đến Tô Dĩ Thần như không còn cách nào khác. Chương 63: Toàn bộ đều là dàn xếp Tô Dĩ Thần lại lo thật, nhưng trong lòng cũng thấy vui, Đường Thiên Tuyết chẳng thấy được khuôn mặt anh lúc này, môi anh hơi nhếch lên, muốn cười nhưng lại đang kiềm chế. Anh một tay lấy đèn, rọi quanh quẩn khắp nơi, bàn tay to lớn còn lại ôm trọn cả cánh tay của cô, vẫn xoa xoa tạo ra hơi ấm làm cho cô yên tâm bình tĩnh. "Làm gì có thứ nào như em nói, là do em tự dọa mình thôi." Đường Thiên Tuyết còn sợ sệt, nhưng vẫn chường mặt ra nhìn để xác nhận lại, cô không tin rằng mình lầm, cảm giác lúc đó chân thật như vậy. "Không, rõ ràng là…" "Do em sợ quá nên tưởng tượng ra thôi. Sao hả, nhát như vậy còn muốn ở một mình?" Tô Dĩ Thần nhướng nhẹ đôi chân mày, điệu bộ trêu chọc cô, nhưng cô không còn tâm trạng nào để giận nữa, vì nỗi sợ đã lấn át hết tâm trí. Toàn thân cô đang nép sát vào người anh, tim vẫn đang đập rõ nhanh đến mức anh đứng kề bên cũng cảm nhận được. Anh thở dài, lại xoa đầu cô như đang dỗ dành một đứa con nít. Chương 63: Toàn bộ đều là dàn xếp "Bây giờ em ngủ đi, nếu không muốn nhìn thấy anh thì anh ngủ dưới sàn vậy." Không dễ gì mà Tô Dĩ Thần không nhân cơ hội lấn tới, anh còn chủ động tạo khoảng cách thế kia, có lẽ bị cô từ chối nhiều lần nên anh cũng nhận ra rằng bản thân chỉ đang làm ra những việc quấy nhiễu cô rồi sao? Nhưng lần này, Tô Dĩ Thần lùi một bước nhưng lại bước được tới hơn gấp đôi, thậm chí gấp ba khi Đường Thiên Tuyết lại là người chủ động kéo anh lại. Cô chỉ dùng hai ngón tay kéo nhẹ, nhưng cũng đủ tạo ra một lực cản lớn khiến Tô Dĩ Thần đứng lại. Mặt cô hơi đỏ, muốn nói một câu cũng phải ấp úng mất mấy giây. "Khuya… khuya rồi, dưới sàn lạnh lắm, anh có chuyện gì tôi… tôi không chịu trách nhiệm nổi…" Đường Thiên Tuyết muốn giữ anh lại cho đỡ sợ, nhưng lại không dám nói thẳng, cô nói vòng vòng vo vo, chung quy lại rất đúng ý của Tô Dĩ Thần, anh thầm cười đắc ý. Cô đã chịu mở lời, anh có ngốc mới không đáp lại. "Muốn anh ngủ cùng à? Được thôi." Chương 63: Toàn bộ đều là dàn xếp "Muốn anh ngủ cùng à? Được thôi." Tô Dĩ Thần xem ra rất gấp gáp, anh vừa dứt lời, không đợi Đường Thiên Tuyết có phản ứng anh đã nhấc bổng hết người cô lên, anh ôm cô nhẹ hỏng chẳng khác nào đang một một cái gối. Ngay cả cử chỉ đặt xuống cũng nhẹ nhàng, chỉ trong cái chớp mắt, cả anh và cô đều đã nằm dưới tấm chăn. Tay anh vẫn ôm siết bụng cô, không để hở ra dù chỉ một milimet. "Anh làm gì vậy? Không nhất thiết phải nằm sát vậy đâu." Đường Thiên Tuyết ngọ nguậy gỡ tay anh ra, anh lại lần nữa làm bộ như rất nghe lời mà buông tay gương mặt còn chẳng hiện lấy tiếc nuối, nhưng anh lại nói ra câu sặc sụa ý khiêu khích. "Không nằm sát, nhỡ khuya đến có ai ôm em thì tuyệt đối không phải là anh đâu." Chỉ một câu nói nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Tô Dĩ Thần mà khiến Đường Thiên Tuyết cả người đông cứng mà ngay tức thì nằm im không dám làm gì nữa. Nhìn ra chỗ tối tăm mà đèn không thể chiếu tới, cô đột nhiên lại giật mình mà nhắm tịt mắt. Chương 63: Toàn bộ đều là dàn xếp "Ngủ… ngủ đi, đừng nói nữa." Suốt đêm đó gió từ biển cứ thổi ù đập vào cửa sổ, nhưng cả người của Đường Thiên Tuyết được che chở bởi Tô Dĩ Thần lại khiến cô giảm đi được phần nào sợ hãi. Có lúc cô chỉ nghe thấy hơi thở của anh mà không nghe thấy những âm thanh ngoài lề nào khác. Cả người toàn hơi ấm như đang chui mình cạnh lò sưởi giữa xung quanh là mùa đông, dễ chịu đến mức cô ngủ được một giấc rất sâu. ….. Nhìn vào đồng hồ đã hơn mười giờ trưa, Tô Dĩ Thần không nỡ phá hỏng giấc ngủ ngon lành của Đường Thiên Tuyết nên không đánh thức cô dậy. Thật ra, anh cũng muốn nằm ôm cô mãi như thế, nếu như không có điện thoại gọi tới làm phiền. Điện thoại đổ chuông liên tục buộc anh phải bắt máy, anh mở cửa ban công hướng ra biển, tránh xa cô một chút để không làm cô thức giấc. Anh nói chuyện với ai đó mà vừa mới bắt máy đã gắt gỏng. "Hôm qua chỉ bảo cậu canh thời gian để ngắt điện, cậu mò vào phòng làm gì? Nhỡ dọa cô ấy ngất luôn thì sao? Cậu chịu trách nhiệm nổi không?" Chương 63: Toàn bộ đều là dàn xếp "Hôm qua chỉ bảo cậu canh thời gian để ngắt điện, cậu mò vào phòng làm gì? Nhỡ dọa cô ấy ngất luôn thì sao? Cậu chịu trách nhiệm nổi không?" "Lần sau mà tự ý làm gì, không đợi cậu gây ra hậu quả, tôi tống cổ cậu vào nhà ma mà ở trong đấy một tháng." Những việc kỳ lạ Đường Thiên Tuyết gặp từ khi đặt chân lên đảo không có gì là không có sự nhúng tay của Tô Dĩ Thần. Anh muốn vun vén lại tình cảm với cô, nhưng để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên thì lâu quá, anh không đợi được nên anh phải dùng một vài mánh khóe, để đẩy nhanh tiến độ một chút. Anh muốn nhân cơ hội này, khiến Đường Thiên Tuyết rung động với mình lần nữa, để khi cô trở về, anh sẽ không lo cô bị người người khác câu dẫn nữa. Trong lúc anh đang chỉnh đốn lại nhân viên, Đường Thiên Tuyết cũng vừa lúc thức giấc. Vừa mở mắt thì hình ảnh của Tô Dĩ Thần đã xuất hiện trước mắt cô đầu tiên. Cô hơi nheo mắt, bộ dạng còn ngáp ngắn ngáp dài ngái ngủ. "Tô Dĩ Thần đang nói chuyện điện thoại sao?" Cô chống tay ngồi dậy, chợt giật mình nhận ra. "Sao mình phải lo chứ? Đâu phải chuyện của mình? Mặc kệ anh ta đi." Chương 63: Toàn bộ đều là dàn xếp Đường Thiên Tuyết tự vỗ vỗ vào mặt máy cái cho tỉnh táo, sau đó nhanh chóng vén chăn ra bước xuống giường chuẩn bị. Bỗng nhiên, Tô Dĩ Thần từng khi nào đã nói chuyện xong, anh đang đi về phía của cô, giọng càng lúc càng vang. "Dậy rồi sao? Xem ra tối qua em ngủ ngon đấy chứ? Ngủ đến tận giờ này, là nhờ có anh sao?" Anh vừa nói, vừa lên giọng đầy tự mãn. Nhưng đổi lại chỉ nhận được một cái hừ lạnh từ cô. "Anh đừng có tự luyến, tôi luôn ngủ ngon như vậy rồi." Đường Thiên Tuyết bước tới chỗ nào thì Tô Dĩ Thần lại sắn chân đi theo đến đó, lại không ngừng huyên thuyên. "Sao lại làm ra vẻ lạnh nhạt rồi, hôm qua còn muốn anh ngủ chung. Em lợi dụng anh xong thì vứt bỏ như vậy sao?" Tô Dĩ Thần làm bộ tủi thân, thế nhưng cũng không khiến Đường Thiên Tuyết quay lại nhìn lấy một cái, cô còn cười khẩy khinh khỉnh. "Phải, tôi đang lợi dụng anh đấy. Lợi dụng xong thì vứt chứ làm gì?" Miệng mồm càng ngày càng bén, thật biết cách làm người ta tổn thương, nhưng nếu dễ dàng bị hạ gục như vậy thì đã không phải là Tô Dĩ Thần rồi. Lúc này anh còn cười được, không biết ngại là gì mà sáp lại gần cô, anh nói mắt tự nhìn xuống cơ bụng giấu sau lớp áo của mình. "Anh còn nhiều giá trị lắm, em cân nhắc giữ lại mà dùng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]