Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, Lâm Đạt trắng bệch nằm giữa rất nhiều dây nhợ, đầu quấn băng trắng kín mít được đẩy ra. Nghe bác sĩ nói anh đã bình an, may mắn vết thương không quá nặng, tôi và bà Huệ chỉ biết rối rít cảm ơn ông ấy, vừa mừng vừa khóc bước theo cáng đẩy.
Đạt phải nằm ở phòng vô trùng. Bà Huệ lại thẫn thờ ngồi đợi bên ngoài. Lúc này tôi không thể như bà ta, bất lực chờ đợi. Tôi cần truy tìm kẻ lén đặt máy ghi âm vào túi xách của tôi. Kẻ đó chắc chắn có liên quan đến sự việc mà Đạt phát hiện ra. Chính vì hắn nghe được nên mới hạ thủ Đạt ngay khi biết những gì anh nói với tôi.
– Con ranh, chồng mày sống chết còn chưa rõ, mày đi đâu hả?
– Tôi đi tìm kẻ hại anh ấy!
Tôi đanh giọng đáp lại bà ta. Lúc này tôi không dám tin tưởng ai, một mình đến sở cảnh sát nơi xảy ra tai nạn trình báo sự việc. Vụ việc được camera ghi lại, có một chiếc xe bán tải đi ngược chiều va quệt với xe anh. Lái xe bỏ trốn khỏi hiện trường, hiện tại cảnh sát đang truy lùng. Chiếc máy ghi âm trong túi xách của tôi công an đã ghi nhận và sẵn sàng điều tra những kẻ liên quan mà tôi trình báo.
Tôi không thể lộ mặt ở Mạnh Phát lúc này, quá sức nguy hiểm. Mọi việc tôi làm luôn để nhóm vệ sĩ bảo vệ. Chiều hôm sau, một người cảnh sát gọi điện báo cho tôi:
– Dấu vân tay trên chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388625/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.