Có câu nói, quá đau sẽ tự buông. Từ bỏ một quả gai sắc nhọn đến tứa máu chưa chắc đã là không tốt. Tôi nuốt nghẹn, thở hắt ra một hơi chấp nhận. Cuộc đời này… đâu phải việc gì cũng theo ý mình? Chấp nhận rồi, tư tưởng cũng dần thông, cảm giác trấn tĩnh cùng mệt mỏi ru tôi vào giấc ngủ chập chờn trên chiếc xe khách đưa tôi rời thành phố, rời xa Lâm Đạt…
Âm thanh tin nhắn bất chợt vang lên phá tan trạng thái lơ mơ.
“Số tiền kia cô không cần trả lại.”
Không cần trả lại… Ăn trọn một tỉ mà không cần sinh con. Có thế nào Lâm Đạt vẫn rộng rãi, phải không? Chỉ là, tất cả đã chấm dứt, chẳng thể nào khác. Anh chưa bao giờ hứa hẹn, chưa bao giờ nói yêu tôi, đã thẳng thắn với tôi ngay từ ban đầu, mọi đau khổ chỉ là do tôi quá yếu đuối mà thôi!
Hít một hơi, tôi tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ. Số tiền khổng lồ kia, Đạt đã chính thức cho tôi. Tôi nhận. Hoàn cảnh là vậy, tôi sẽ không là kẻ sĩ diện chê tiền. Nhất là khi, với con người kia một tỉ chẳng là gì, còn với tôi, với gia đình tôi, làm lụng quần quật cũng chẳng biết bao giờ mới có. Từ ngày gặp tai nạn lao động ở xưởng dệt, sức khỏe của bố tôi giảm đi quá nhiều, đi lại còn có chút khó khăn, không thể là lao động chính. Mọi công to việc lớn trong nhà đều dồn lên đôi vai mẹ tôi, bố tôi giúp được chút nào thì tốt chút đó. Thương mẹ thương bố,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388602/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.