– Cô nấu đi.
Ngạc nhiên nha! Đạt đồng ý ăn mì gói cùng tôi, có thế thôi mà lại vui đến mức hai mắt sáng lên, liền gật gật đầu.
Bát mì trứng nóng hổi đặt trước mặt, Lâm Đạt yên lặng gắp. Anh đang buồn, còn tôi… thực lòng cũng chẳng biết mình đang thế nào. Linh San mất đứa con của Lâm Đạt, nói tôi không vui là nói dối, nhưng… anh và cô ta… cá nước quấn quýt như vậy, cơ hội của tôi, rất có thể sẽ chẳng bao giờ có. Nghĩ vậy tự nhiên nước mắt lại lăn dài. Điên thật rồi!
Người trước mặt ngừng đũa, nhíu mày:
– Có chuyện gì?
Tôi vội gạt đi, cười cười:
– Chắc… em cho nhiều ớt quá! Tương ớt này cay thật anh ạ!
Đạt không nói gì thêm. Một hồi, bữa sáng tinh mơ vào lúc năm giờ bốn lăm kết thúc. Thở hắt một hơi, dạ dày cũng đã ngoan ngoãn, tôi đứng dậy, nhấc hai tô bát lên tay. Cứ nghĩ anh sẽ rời đi, vậy mà… anh vẫn còn ngồi lại, bất ngờ trầm giọng:
– Linh San đang nằm viện.
Tôi không biết anh có đoán tôi đã rõ chuyện hay không, nhưng ít nhất, anh đang chia sẻ với tôi thế giới của riêng anh. Bặm môi, tôi khẽ gật đầu, tỏ vẻ áy náy:
– Vậy… vậy à anh? Cô ấy… bị sao vậy?
Hàng mày cau chặt, Đạt mệt mỏi nói tiếp:
– Cô ấy có khối u ở buồng trứng, tối qua phải cấp cứu. Cái thai trong bụng… không giữ được.
Yết hầu dịch chuyển, hai mắt tôi nhắm lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388588/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.