Tắt nồi hầm, tôi lướt mắt nhanh chiếc đồng hồ hai màu đen trắng nghệ thuật treo trên tường. Đã sáu giờ bốn lăm phút chiều, sắc trời bên ngoài chuyển nhờ nhờ xám xịt, vẫn chẳng thấy bóng dáng Lâm Đạt đâu cả. Gạt qua sĩ diện của bản thân, tôi hít sâu một hơi, nhắn anh ta một tin:
“Cơm tối xong rồi, bao giờ anh về thế?”
Không có tin nhắn phản hồi. Trả lời chưa bao giờ là trách nhiệm của anh ta, tôi vốn đã biết, vậy mà vẫn cứ thở dài một tiếng. Đến khi tôi tắm xong bước ra, điện thoại mới có tin nhắn:
“Cô cứ ăn đi.”
Lạnh lùng vô cảm đến rùng mình. Khẽ hừ nhạt, tôi sấy mái tóc dài ngang lưng cho thật khô thật thơm, hài lòng xoa xoa hai bàn tay lên hai bầu má hồng ửng. Cuộc đời này đàn ông đâu chỉ có mình anh ta chứ? Cũng vì hoàn cảnh ngày lại ngày ở cạnh Đạt, cũng vì quá nuông chiều bản thân, để rồi khổ sở chỉ mình bản thân phải chịu. Lúc này con người chung tình kia đang ăn tối với người thương, đang nồng nàn ấm áp bên cô ta rồi. Cô ta có thể để Lâm Đạt nằm bên tôi cả đêm, chứng tỏ cô ta tin Đạt đến một trăm phần trăm. Liệu trên đời này, có bao nhiêu phụ nữ sẵn sàng để người mình yêu thương nằm bên người đàn bà khác? Chỉ sợ ngoài cô ta, chẳng còn ai nữa. Có phải vì mối quan hệ thâm tình bền chặt hơn cả người tình mới khiến cô ta có thể làm vậy? Khẽ lắc đầu, tôi làm sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388575/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.