Lâm Đạt rời khỏi phòng ăn, thay nhanh quần áo, bước qua tầm mắt tôi. Người đàn ông xuất sắc mang danh chồng tôi… mọi việc anh ta làm, tôi chẳng thể nào ngăn cản. Tôi… lấy tư cách gì mà ngăn? Anh ta giấu giếm thân phận cho tôi, tôi có thể đòi hỏi cái gì? Anh ta vì yêu người khác, mà quyết định kết hôn với tôi, thẳng thắn xác định với tôi một lớp vỏ hôn nhân. Thực tình, tôi cần cảm ơn sự thẳng thắn cùng ý thức giữ lớp vỏ ấy của anh ta. Trong tay tôi, đang là tấm thẻ đen, thứ mà tôi còn chưa rõ quyền lực của nó đến đâu, chỉ biết là rất rất nhiều tiền. Được rồi, đang có tiền trong túi, tôi sẽ tiêu xài cho đã!
Thu dọn xong bát đĩa. Đầu óc sau cơn say có hơi ong ong một chút, nhưng mà… vẫn đi tiêu tiền được!
Tôi xuống khu vực siêu thị cùng các gian hàng trưng bày xa hoa dưới chân tòa nhà. Hai mắt tôi cũng hoa lên theo trước những món hàng khẳng định đẳng cấp thượng lưu.
Nói thì nói vậy, xưa nay tôi tiết kiệm quen rồi, giờ nhìn mấy thứ túi xách hàng hiệu long lanh trên giá, mấy món nữ trang nghìn đô lấp lánh trong tủ kính kia, bất giác lại giữ chặt tấm thẻ trong tay. Tôi cũng hiểu tiền này là của Lâm Đạt, nếu có tiêu xài, thì chỉ có thể tiêu xài vì anh ta. Tiền gửi về cho gia đình, tôi tuyệt nhiên không thể đụng vào thẻ.
– Chào chị, chị quan tâm mặt hàng gì vậy?
Tôi khẽ giật mình. Một nữ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388568/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.