Khi tôi và Lâm Đạt xuống nhà, một lần nữa lại chạm mặt Linh San. Cô ta giương đôi mắt to tròn nhìn Đạt, nửa hờn giận trách móc, nửa yêu thương tha thiết, mặc kệ tôi muốn nghĩ sao thì nghĩ rồi mới quay đi. Bản năng trong tôi đã sớm mách bảo, cô ta và Đạt có gì đó không bình thường… Đến lúc này, tôi có thể khẳng định, tôi không hoa mắt. Chẳng phải dù người trong lòng Lâm Đạt có là ai, sự thật vẫn như tôi đã xác định kia mà. Biết là vậy, mà lòng tự nhiên lại nhoi nhói. Người đó gần gũi với anh ta như vậy, muốn tránh cũng chẳng thể tránh được!
Trên đường về, tựa lưng vào thành ghế xe êm ái, tôi bỗng cảm thấy hai mắt ríu lại, tự nhiên lại buồn ngủ. Chết thật, chắc tại uống tách trà ngọt ngào ấm áp ở nhà anh ta rồi!
Âm giọng Đạt bên tai mà nghe như ở nơi xa lắm:
– Bà có bệnh, không còn được bao lâu nữa, tôi muốn làm bà vui lòng. Cô lưu ý giúp tôi.
Vài lời thôi mà tôi tỉnh cả ngủ, liền căng to mắt. Sinh lão bệnh tử là quy luật đời người… Tôi trầm xuống, gật đầu.
– Tôi hiểu.
Nghèn nghẹn, tôi nói khẽ:
– Còn hiểu… về Linh San!
Đạt sững lại, sau phút căng cứng, anh ta buông thõng hai vai thừa nhận. Cảm giác chua xót bất chợt xộc lên mũi tôi, khó chịu thật đấy!
– Cô ấy không phải em ruột của tôi.
Tôi gật nhẹ. Tôi cũng đoán như vậy, cũng tin người như Lâm Đạt chắc hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388565/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.