Lâm Đạt bĩu nhẹ môi, thờ ơ nhún vai:
– Khỏi phải nhờ.
Khuôn miệng tôi lập tức vẽ thành hình tròn. Tuyệt vời! Mà cũng đúng thôi, anh ta cố ý lấy Trần Hoài Phương giả mạo kia mà.
– Cám…
Tôi chưa kịp nói hết câu, anh ta đã nói tiếp:
– Đi học thì không được.
Mặc kệ khuôn mặt bất mãn của tôi, anh ta xoay người bước trở lại phòng khách, ngồi phịch xuống sofa. Tôi lập tức bước theo, cố gắng thuyết phục:
– Tôi đang học năm thứ ba trường H, ngôi trường ấy là mơ ước của tôi. Bao nỗ lực làm thêm, bao ngày ăn mì gói, bao đêm cày cuốc…
– Cô muốn bị lộ thì cứ việc!
Đạt nhấn điều khiển chuyển kênh, lưng ngả ra sofa, xem tôi như không khí. Tôi đứng ngẩn bên cạnh, cuối cùng ngậm ngùi chấp nhận. Thời gian này tôi không thể quay lại trường học, không thể để lộ mình trong thân phận Lê Ngọc Quyên. Ít nhất cho đến khi… tôi có thể bình an rời khỏi cuộc hôn nhân này.
– Tôi hiểu rồi.
Lâm Đạt thở hắt ra, khẽ lắc đầu. Ngẩng lên, chau mày giục:
– Cô thay đồ đi, về nhà họ Lâm. Gặp người nhà tôi, liệu mà diễn!
Đã đến lúc gặp gỡ gia đình “chồng” rồi! Một lời dặn dò đầy “quan tâm” thể hiện rõ… anh ta xác định bao che cho tôi, cũng để phù hợp mục đích kết hôn của anh ta.
– Phải… đi ngay bây giờ sao, hình như… anh cũng chưa ăn sáng mà?
Anh ta nhíu mày, nhếch miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388563/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.