Một vài thanh niên đưa Đại Bảo vào buồng trong hiệu thuốc, còn tôi ngơ ngác ngồi đợi bên ngoài.
Cho đến khi một âm thanh quen thuộc vang lên.
"A Mộc! A Mộc!"
Chưa kịp quay lại, tôi đã rơi vào cái ôm của người đàn ông.
Cả người hắn run lên bần bật, tay siết tôi chặt tới khó thở, ngón tay cào vào lưng tôi, rồi lại run rẩy từng cơn.
"A Mộc, em không sao chứ?" Hắn lập cập hỏi.
"Em không sao." Tôi đáp lại, người đàn ông như mất hết sức lực trong người, trượt dài xuống đất đến khi ngã ngồi.
Lúc này tôi mới nhận ra vẻ mặt hắn tái nhợt đến chừng nào, hoảng thần nhìn tôi chằm chằm, thậm chí không buồn chớp mắt.
Tôi chưa từng thấy Trương Tam hoảng sợ như vậy, giống như ba hồn bảy vía hắn thơ thẩn rời khỏi hắn mất rồi.
Thậm chí hắn không nhấc nổi mình lên khỏi mặt đất, mặt mũi hắn trắng như vôi, vươn tay nắm chặt lấy tay tôi.
"A Mộc, anh nghe nói, nhà mình có trộm..."
Tôi đứng khỏi ghế, chân cũng hơi mềm nhũn, giống như nỗi kinh hoàng đêm qua đến tận bây giờ mới về trong tâm trí, tôi ngồi xuống đất với Trương Tam.
"Có ăn trộm, nhưng em đánh gã một trận rồi..."
Trương Tam lẩm bẩm: "Là lỗi của anh, nếu anh không đi, sẽ không để em như vậy..."
Tôi siết chặt tay hắn: "Trương ca, làm sao lại là lỗi của anh được?"
"Là lỗi của anh, tại anh đi, tụi nó mới dám vào nhà mình... em có bị thương không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-truong-do-te/2643891/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.