Editor: Mẹ Bầu
"Không giống với chúng ta. Bọn họ xa cách nhau là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng mà còn em, em là muốn chạy trốn xa cách đối với anh. Cố ý chế tạo sự chia lìa. Anh mỗi ngày đều coi chừng cho em, vậy mà em lại dám không liên quan đến anh. Anh mà không bảo vệ em, em còn không cho anh bay lên trời ấy à. Không cho em đi."
Sự ngang ngược kia của La Vĩ Khôn đã khiến cho Hàm Hàm thấy cực kỳ khó chịu. Anh dựa vào cái gì mà đòi chiếm giữ cô như thế chứ, mà anh cũng không quan tâm đến cảm xúc của cô. Hàm Hàm đã nén nhịn lâu lắm rồi, câu nói cô vẫn cất giấu ở trong lòng kia, ở một khắc này liền phun trào ra: "La Vĩ Khôn, anh có thể đừng cứ mãi coi tôi như một vật phẩm tư hữu của anh nữa hay không? @MeBau*[email protected]@ Anh nghĩ muốn phải chiếm giữ, mặc kệ tôi có nghĩ như thế nào.
Tôi chưa từng bao giờ là người để anh tiêu khiển lúc rỗi rảnh, trong khi anh còn đang chờ đợi người mà anh thực sự yêu thương. Tôi cũng không phải là người bổ khuyết an ủi cho sự tịch mịch lẫn hư không của anh! Anh chính là một người tam tâm nhị ý (*),đồ vô lại thích bắt cá hai tay!
(*) Tam tâm nhị ý: Nguyên văn 三心二意 – ba lòng hai ý. Thành ngữ, chỉ người trong ngoài không đồng nhất, người chân trong chân ngoài.
Trên đời này không có nhiều chuyện đẹp cả đôi đường như vậy đâu. La Vĩ Khôn, anh muốn đợi, phiền toái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-trung-ta/2732694/chuong-139-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.